Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 22: Ba hợp một

Lúc này, tiểu hồ ly bị bắt nhét vào trong lòng Ngụy Kinh Mặc đột nhiên giật giật thân mình, trong miệng ư ư một tiếng.

Ngụy Kinh Mặc phục hồi tinh thần, rũ mắt nhìn lại, lập tức chạm phải đôi đồng tử như pha lê của con vật nhỏ trong lòng.

Nhìn đôi mắt nó mềm mại như đang làm nũng, Ngụy Kinh Mặc vốn định trả lại lập tức mềm xuống. Tâm mới vừa rồi còn kiên định lúc này cũng bắt đầu dao động.

Ánh mắt thanh lãnh dịu dàng hơn, nâng tay lên sờ sờ sống lưng mềm mại của nó.

Sau đó, nhạt giọng nói với Đông Thanh cùng Đông Qua: “Đi thôi, chúng ta cũng về doanh trướng.”

Đông Thanh, Đông Qua nhìn nhau, hai người đều không hẹn mà cùng hiện lên vẻ khϊếp sợ.

Vị công tử vốn luôn đoan trang thủ lễ như thế lại dễ dàng tiếp nhận món quà của một nữ tử? Đây còn không phải hành vị lén lút trao nhận sao! Nếu bị những người khác đã biết, chuyện này sẽ thế nào đây.

Đông Thanh do dự vài giây, cuối cùng không nhịn được khuyên can: “Công tử, tiểu hồ ly không trả cho thất điện hạ sao? Làm như này có vẻ không tốt lắm?”

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy, lại không có dừng bước. Thanh âm nghe có chút bình đạm: “Nàng đã cho ta, nếu lúc này ta lại đưa qua bị người thấy, chẳng phải sẽ càng chọc người bàn tán sao? Lại nói con hồ ly nhỏ này yếu ớt như vậy, lấy tính tình của thất điện hạ sợ là cũng không kiên nhẫn nuôi nó. Các ngươi không cần nghĩ nhiều, ta thấy nàng chính là tùy tiện tìm một người để vứt tiểu gia hỏa này đi mà thôi.”

Đông Thanh cùng Đông Qua nghe được lời này, nghĩ nghĩ, cảm thấy Ngụy Kinh Mặc nói cũng có lý. Dù sao hai người bọn họ cũng vừa thấy được Thất điện hạ đối đãi với tiểu hồ ly này như thế nào, như đang thưởng thức món đồ chơi mới lạ vậy. Đem vật nhỏ này hành hạ đến tội nghiệp.

Hai người đều là tiểu nam tử, đối với vật nhỏ đáng yêu khó có thể kháng cự.

Vừa nghe Ngụy Kinh Mặc nói như vậy, cuối cùng cũng im lặng, đem lời định nói trong miệng nuốt trở vào, không có lại tiếp tục khuyên bảo.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, nhất định phải đem chuyện này giữ kín, không thể để trong sạch của công tử nhà mình bị tiinr hại!

Khi hai người còn đang suy nghĩ miên man, cũng không có nhìn thấy trong đôi mắt thanh lãnh của Ngụy Kinh Mặc đang bước phía trước có quang mang rực rỡ chợt lóe rồi biến mất, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người!

——

Bên này, Thông Bạch đi theo Phong Bạch Tô cách xa một đoạn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại đưa tiểu hồ ly cho Ngụy công tử?”

Giọng nàng ta trầm thấp, nghe tràn đầy buồn bực.

Phong Bạch Tô thong thả ung dung tiếp tục đi, không để ý nói: “Giữ lại cũng vô dụng, cả người chẳng có chút thịt nào, màu lông cũng không đẹp. Đã không nướng được lại không lột được da. Còn phải phí tâm nuôi dưỡng, không thú vị.”

Khi nói đến lời cuối cùng thời điểm thì tràn ngập ghét bỏ.

Thông Bạch lại rầu rĩ tiếp tục nói: “Điện hạ có thể giao cho nô tỳ nuôi mà.” nàng ta rất thích tiểu hồ ly đó đấy.

Phong Bạch Tô nghe vậy thì dừng bước, liếc nàng ta một cái: “Em, một nữ tử nuôi sủng vật? Mê muội mất cả ý chí! Có thời gian này không bằng mỗi ngày luyện thêm nửa canh giờ cưỡi ngựa còn thực tế hơn."

Thông Bạch bị nàng nói cho ngơ ngác, không biết nuôi hồ ly nhỏ thì có liên quan gì đến mê muội mất cả ý chí.

Tuy nhiên, nghĩ lại hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, dù sao đưa cũng đã đưa đi rồi, còn có thể đòi về được sao?

Nàng ta có chút mất mát đáp một tiếng, rầu rĩ nói: “Vậy nô tỳ sẽ về luyện thêm nửa canh giờ cưỡi ngựa vậy."

Phong Bạch Tô lúc này mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, Thông Bạch như mới phản ứng lại: “Nhưng điện hạ, ngài tặng đồ cho một nam tử có phải là không tốt lắm không? Dù sao nữ chưa lập gia đình, nam chưa gả mà.”

Trong lòng nàng ta thắp lên một ngọn lửa nhỏ, nói không chừng Ngụy công tử sẽ đem trả lại tiểu hồ ly thì sao!

Phong Bạch Tô thì không để ý lắm, trong mắt không có nửa phần dao động: “Chỉ là một con hồ ly hoang mà thôi.”

Nàng yên lặng bổ sung một câu trong lòng: Lại không phải chưa từng tặng đồ cho hắn.

Áo gấm và con ngựa đỏ của nàng, món nào mà chẳng đáng giá hơn con hồ ly nhỏ đó?

Cũng chỉ là một con hồ ly thôi, tặng thì tặng thôi.

Thông Bạch sau khi nghe được nàng nói, thấy nàng trên mặt bình thường. Bản thân cũng không rõ thái độ của điện hạ nhà mình là gì.

Nhưng nghĩ lại điện hạ nhà mình ở phương diện nam sắc từ trước đến nay vẫn luôn thờ ơ, trong lòng thấy yên tâm.

Lấy tính tình điện hạ nhà nàng, cũng có thể thật sự vì ngại phiền toái mới có thể ném cho Ngụy công tử mà thôi.

Nội tâm Thông Bạch phiền muộn, cảm thấy lần này quý quân sợ là lại phải thất vọng. Săn thu đã qua một nửa, điện hạ nhà nàng chẳng những không đi tiếp cận nam tử nào, còn làm chuyện mờ ám như vậy. Cũng không biết Ngụy công tử kia có hiểu lầm gì điện hạ nhà nàng không đây?

——

Doanh trướng phủ Trấn Bắc Vương.

“Biểu đệ!”

Thẩm Nhược người chưa đến giọng đã tới trước, xốc lều trại liền chạy chậm vào.

Mới vừa đi vào, còn chưa nhìn thấy Ngụy Kinh Mặc đã thấy trên mặt đất có một con hồ ly nhỏ đang run rẩy ngã trái ngã phải bước đi, lông tơ màu đỏ nhạt, đôi mắt quả nho trong sáng, trên cổ còn đeo một cái chuông vàng tinh xảo. Mỗi lần đi một bước liền phát ra một tiếng vang thanh thúy dễ nghe.

Con ngươi của hắn nháy mắt sáng rực lên, chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy.

Thấy Ngụy Kinh Mặc đứng phía sau hồ ly nhỏ, hắn kinh hỉ hỏi: “Biểu đệ, đệ lấy tiểu hồ ly này từ đâu vậy? Con vật nhỏ này thật đáng yêu quá đi!"

Trong thành Phượng Lăng, các công tử cũng rất lưu hành việc nuôi sủng vật. Dù sao nhóm nam nhi có rất ít hoạt động giải trí, đại đa số thời gian đều là ngốc trong khuê các, nuôi sủng vật cũng có thể giải buồn. Nhưng đa phần cũng là nuôi mèo nhỏ chó nhỏ gì đó.

Nuôi một con hồ ly nhỏ như thế này thì là lần đầu hắn thấy đấy!

Thẩm Nhược thấy tiểu hồ ly dường như đã nhận ra có người tới, chân ngắn nhỏ đột nhiên ngừng lại quay đầu nhìn, đôi mắt sạch sẽ ngây thơ chớp chớp nhìn Thẩm Nhược, như đang dò hỏi người này là ai.

Hô hấp hắn run lên, không kìm được bưng kín miệng, bị sự đáng yêu quá đáng này làm hắn kêu thành tiếng: “A —”

Tiểu hồ ly như bị dọa, bốn chân ngắn nhỏ lập tức chạy vội về bên người Ngụy Kinh Mặc.

Vươn hai móng vuốt nhỏ mề mềm, bắt được làn váy bên chân hắn.

Ngụy Kinh Mặc nhìn bộ dáng nó bị kinh hách, môi mỏng cong lên nụ cười. Cúi người cẩn thận ôm nó vào trong lòng, còn trấn an xoa xoa bộ lông mềm trên lưng.

Hắn đi đến cạnh bàn ngồi xuống, đem tiểu hồ ly đặt trên đùi. Nhìn Thẩm Nhược còn đang đứng tại chỗ nhẹ giọng hỏi: “Biểu ca sao lại tới đây, đệ nghe cha nói hôm nay ca không phải muốn đi dạo bên ngoài khu săn bắn sao?”

“Vốn là định đi, nhưng trước khi xuất phát ta lại nghĩ mấy ngày nay đệ vẫn luôn ngốc trong doanh trướng không ra, nên tới hỏi đệ có muốn đi cùng ta không.”

Hắn đi đến đối diện Ngụy Kinh Mặc ngồi xuống, ánh mắt rơi xuống tiểu hồ ly trên đùi biểu đệ, sâu kín nói: “Khó trách đệ vẫn luôn không ra ngoài, hoá ra là có vật nhỏ mới lạ, nên mới luyến tiếc rời khỏi.”

Nói tới đây, hắn đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn Ngụy Kinh Mặc ép hỏi: “Nói đi! Đệ lấy từ đâu ra? Đừng nói cho có lệ với ta là nhặt từ bên ngoài, ta không tin đâu.”

Nói xong, tầm mắt lại lần nữa dừng trên người tiểu hồ ly cẩn thận quan sát.

“Xem dáng vẻ này của nó thì là hồng hồ hiếm thấy, dù cho ở trong khu vực săn bắt cũng không thường thấy, huống chi là một con hồ ly nhỏ còn sống động như này.”

Thẩm Nhược bày ra vẻ mặt nếu đệ còn không nói cho ta, ta sẽ ngồi ở đây không đi, làm Ngụy Kinh Mặc nhịn không được có hơi đau đầu.

Hắn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Nhược, trên mặt vẫn ung dung, “Đúng thật là nhặt được, nhưng không phải đệ mà là thị vệ trong phủ.”

Ngụy Kinh Mặc tự nhiên sẽ không nói ra chuyện tiểu hồ ly là do Phong Bạch Tô ném cho hắn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nói vậy.

Thẩm Nhược không tin, đang muốn mở miệng. Ngụy Kinh Mặc lại bình tĩnh giành trước nói: “Ở bên ngoài còn có thể xuất hiện quái vật khổng lồ, đây chỉ là một con hồ ly nhỏ lạc đường thôi, có gì không thể chứ?”

“Nhưng mà……”

Thẩm Nhược suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lời phản bác, cứ cảm thấy lời này của biểu đệ trăm ngàn chỗ hở nhưng lại không đưa ra được vấn đề.

Hắn có chút nhụt chí phồng má, thỏa hiệp nói: “Được rồi, để ta tin tưởng đệ cũng có thể, vậy đệ đem tiểu hồ ly cho ta ôm một cái!”

“Biểu ca cứ việc ôm.”

Ngụy Kinh Mặc mỉm cười nhìn hắn, lập tức đưa tiểu hồ ly đến trong lòng hắn.

Phía sau, Đông Thanh cùng Đông Qua nhìn nhau một cái, cảm thấy công tử hiện tại trở nên càng ngày càng hoạt bát rồi. Ngay cả việc nói dối cũng có thể làm được mặt không đổi sắc, nghiêm trang đến vậy. Bọn họ đã bao giờ thấy qua bộ dáng hắn như thế này đâu?

Đông Thanh cùng Đông Qua cảm thán rất nhiều lại có chút vui mừng, trước kia công tử giống như trích tiên bước ra từ bức họa, giơ tay nhấc chân đều đoan trang, mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười đều phù hợp với chuẩn mực của nam nhi theo quy phạm. Quá mức hoàn mỹ ngược lại mất đi vẻ linh động hoạt bát như hiện giờ.

Bọn họ rất thích một công tử có đầy sức sống như thế này!

Thẩm Nhược xoa xoa thân mình tiểu hồ ly mềm mạ, nghe trong miệng nó phát ra tiếng thoải mái rầm rì, ánh mắt sáng rực lên, rõ ràng cực kỳ yêu thích tiểu hồ ly nhuyễn manh đáng yêu này.

Hắn đột nhiên nhìn Ngụy Kinh Mặc hỏi một câu: “Biểu đệ, vậy đệ đặt tên cho hồ ly chưa?”

Nghe vậy, tuấn nhan như ngọc của Ngụy Kinh Mặc như bôi lên một tầng phấn hồng, lông mi run rẩy hơi rũ xuống, mở miệng nói: “Đặt rồi…”

“Ồ?” Thẩm Nhược không chú ý tới hắn khác thường, hưng phấn hỏi: “Tên là gì?”

Trong đầu nháy mắt thổi qua vô số cái tên hoặc là tình thơ ý hoạ hoặc là đáng yêu.

“Tô Tiểu Mặc.”

“Hử?”

Thẩm Nhược hai mắt mờ mịt, nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Tô Tiểu Mặc? Đây là cái tên kỳ quái gì vậy?”

Đây xác định là tên cho sủng vật? Hắn cảm thấy nghe giống như là nhũ danh của trẻ con hơn.

Ngụy Kinh Mặc nói xong thì trấn định lại, đôi mắt thanh lãnh bình tĩnh nhìn hắn, gật đầu.

Đông Thanh cùng Đông Qua đứng sau Ngụy Kinh Mặc, trên mặt hai người đều có chút hồng nhạt, trong mắt còn có vẻ không thể tin.

Công tử đặt cái tên này cho tiểu hồ ly không phải như bọn họ nghĩ đi? Công tử không khỏi cũng quá lớn mật rồi!

Ngụy Kinh Mặc thật ra khi nói ra cũng cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng tiểu hồ ly là Phong Bạch Tô cho hắn, hắn tự nhiên muốn đưa tên nàng vào.

Hơn nữa hắn tạm thời cũng không nghĩ ra cái tên khác, Thẩm Nhược lại hỏi bất ngờ. Hắn đành phải tùy tiện rút ra một chữ từ trong tên của mình để đặt tên cho tiểu hồ ly.

Lỗ tai giấu trong mái tóc dài đen nhánh ửng đỏ, mà lại cảm thấy cái tên này cũng rất hợp tâm ý của hắn.

Thẩm Nhược thấy Ngụy Kinh Mặc đột nhiên im lăng, đôi mắt màu mực có vẻ mơ hồ, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.

Hắn nghi ngờ nhẹ gọi một tiếng: “Biểu đệ?”

Ngụy Kinh Mặc lập tức phục hồi tinh thần, thấy ánh mắt Thẩm Nhược vọng qua đây, hắn áp xuống kích động trong lòng, môi gợi lên nụ cười nhạt.

Thẩm Nhược lúc này mới thu hồi tầm mắt, chẳng qua trong lòng lại nhịn không được nghi hoặc, vẫn cảm thấy biểu đệ hôm nay có chút quái quái.

Bởi vì tiểu hồ ly, Thẩm Nhược trực tiếp hủy bỏ kế hoạch đi dạo ngoài khu vực săn hôm nay!

Cả ngày đều ngốc trong doanh trướng của Ngụy Kinh Mặc trêu đùa tiểu hồ ly.

Thẳng đến sắc trời tối trả lại tiểu hồ ly cho Ngụy Kinh Mặc, lưu luyến không rời trở về.

Khi Đông Thanh đi đưa hắ về, lưu lại Đông Qua bên cạnh Ngụy Kinh Mặc nhịn không được cười, “Công tử, xem ra biểu công tử rất thích tiểu hồ ly.”

Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt đều là vẻ lưu luyến.

Ngụy Kinh Mặc cũng hiện lên tia ý cười, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly ghé vào trên hắn đùi ngủ say, Giơ bàn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nó.

Tiểu hồ ly lập tức kêu một tiếng, mơ màng duỗi duỗi móng vuốt, như là muốn đuổi người quấy rầy nó ngủ.

Thấy vậy, Ngụy Kinh Mặc cười cười thu hồi tay, đứng dậy thả nó về ổ nhỏ bên cạnh.

___

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Kinh Mặc vừa dùng bữa sáng xong, Thẩm Nhược liền tới.

Hắn đầu tiên là ngồi xổm xuống xoa xoa tiểu hồ ly đang ăn ở dưới đất, sau đó đứng dậy nhìn Ngụy Kinh Mặc nói: “Biểu đệ, hôm nay đệ không thể lại ngốc trong lều trại nữa. Nữ hoàng bệ hạ lâm thời quyết định, một ngày săn thu cuối cùng này muốn các quý nữ thi đấu cưỡi ngựa bắn cung. Tất cả quý công tử đều phải đi xem, đệ cùng ta cùng nhau đi!”

Nghe vậy, trên mặt Ngụy Kinh Mặc không có gì biến hóa, mà đạm thanh hỏi: “Sao đột nhiên lại phải tiến hành thi đấu? Không đi khu săn bắt săn thú nữa à?”

Thẩm Nhược cũng cái biết cái không, “Không biết, ta cũng là nghe cha ta nói.”

Hắn “Ai nha” một tiếng, “Ngươi quản nó vì cái gì? Một lát nữa tất cả quý nữ đều phải tham gia, còn có mấy hoàng nữ cũng muốn gia nhập. Cơ hội khó được, đệ cần thiết phải đi cùng ta!”

Nói rồi giữ chặt Ngụy Kinh Mặc chạy ra ngoài.

Tiểu hồ ly đang uống sữa trong chén nhỏ thấy chủ nhân đột nhiên chạy ra ngoài, trong miệng kêu “Ngao ngao” một tiếng, bước chân ngắn nhỏ liền chạy theo.

Không chờ nó chạy ra ngoài doanh trướng, Đông Thanh phía sau liền một tay vớt nó vào trong l*иg ngực.

Hắn trấn an xoa xoa thân mình nhỏ, ôn nhu nói: “Tiểu gia hỏa, không thể chạy ra ngoài như vậy.”

Ngụy Kinh Mặc bị Thẩm Nhược lôi kéo chạy đi, trong miệng khẽ thở gấp ném tay hắn ra.

“Biểu ca, đệ đi theo là được, chúng ta đi chậm thôi.”

Nghe vậy, Thẩm Nhược lúc này mới phản ứng lại hành vi mới vừa rồi của mình có chút không hợp giáo dưỡng.

Hắn ngượng ngùng sờ sờ mũi, bước chân cũng chậm lại.

Thời điểm hai người đi vào, bốn phía trong sân đã vây đầy người. Nữ hoàng cùng phượng hậu còn có vài vị quý quân ngồi ở trên đài cao phía sau.

Thẩm Nhược lôi kéo Ngụy Kinh Mặc chen ra đằng trước.

Lúc này tỷ thí trong sân còn chưa có bắt đầu, mà các hoàng nữ cùng các quý nữ đã cưỡi ngựa đứng sẵn trong sân.

Ngụy Kinh Mặc vừa nhấc đầu liền thấy được Phong Bạch Tô đứng đằng sau mấy vị hoàng nữ.

Khuôn mặt diễm lệ vẫn là dáng vẻ lười biếng, không để ý rũ mắt, thoạt nhìn không mấy hào hứng.

Hôm nay nàng mặc một bộ kỵ phục màu hồng hải đường, tư thế lười nhác ngồi trên lưng ngựa đen, thoạt nhìn đặc biệt đáng chú ý.

Ngụy Kinh Mặc cũng chỉ mới đến một lát, đã chú ý tới có vài tiểu công tử có ánh mắt ngượng ngùng đang lén nhìn nàng.

Trong lòng hắn hơi chua chát, nhịn không được lầu bầu một câu: Hồ ly tinh!

Nội dung thi đấu cưỡi ngựa bắn cung rất đơn giản, mấy hoàng nữ chia làm hai đội, từng đội dẫn dắt các quý nữ phía sau tiến hành thi đấu bắn tên trên ngựa, cưỡi ngựa đứng trong vòng tròn đã quy định, bắn vào các người rơm di động cách một trăm mét xung quanh. Đội nào bắn được năm mươi tên vào giữa hồng tâm của người rơm trước thì đội đó thắng.

Trước khi bắt đầu thi đấu, nữ hoàng trên đài cao đứng dậy, giương giọng tuyên bố: “Lần thi đấu này người thắng giống như người săn thú, trẫm tất có thưởng!”

Giọng nói rơi xuống, phía dưới lập tức có thị vệ tiến lên gõ trống, thi đấu chính thức bắt đầu!

Hoàng nữ lên sân thi đấu có đại hoàng nữ Phong Bạch Anh và nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ, hai người cùng Phong Bạch Tô còn có các quý nữ khác tạo thành đội đỏ, vị trí đuôi mũi tên của mỗi người đều có đánh dấu màu đỏ. Phong Bạch Vi cùng tam hoàng nữ Phong Bạch Liễm một đội, dẫn dắt các quý nữ tạo thành đội xanh, đuôi mũi tên đều có đánh dấu màu xanh.

Thi đấu vừa bắt đầu, Phong Bạch Vi liền nhanh chóng cưỡi hắc mã chạy đến vòng tròn. trước người nàng ta tự động có ba quý nữ vì nàng ta dọn sạch chướng ngại hai bên. Mở đầu không đến một chén trà nhỏ, nàng ta đã liên tục bắn trúng mười mũi tên.

Động tác cưỡi ngựa tiêu sái, khí thế bắn tên sắc bén, làm nhóm công tử vây xem nhịn không được phát ra một tiếng tiếp một tiếng kinh hô. Nữ hoàng trên đài cao thấy vậy, mắt đen xưa nay thâm trầm khó lường đều toát ra vài phần vừa lòng.

Thẩm Nhược đứng bên cạnh Ngụy Kinh Mặc kích động nhảy lên hai lần. Quay đầu nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc thần sắc đạm mạc, mặt mày hắn tỏa sáng hỏi: “Biểu đệ, ngũ điện hạ lợi hại như vậy, sao đệ không hào hứng chút nào thế?”

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy thì phụ họa kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười nhạt nhẽ.

Thấy vậy, tâm tình nhảy nhót của Thẩm Nhược phai nhạt vài phần, lầu bầu nói: “Biểu đệ, đệ như này cũng quá có lệ đi? Còn không bằng không cười!”

Ở trong lòng Thẩm Nhược, đương nhiên coi Ngụy Kinh Mặc là người ủng hộ đội xanh.

Vì vậy, cũng không nhìn thấy đôi mắt thanh lãnh của biểu đệ nhà mình khi dừng trên đội đỏ trong sân, hai bàn tay rũ bên người nhịn không được lặng lẽ nắm chặt.

Trong sân, sắc mặt đại hoàng nữ Phong Bạch Anh cùng nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ trở nên khó coi.

Đội đỏ các nàng kém đội xanh tới năm mũi tên!

Đều là độ tuổi huyết khí phương cương, tranh cường háo thắng, tự nhiên không muốn dễ dàng nhận thua như vậy.

Lúc này cách thời gian thi đấu kết thúc còn một nén nhang. Sắc mặt hai người không tốt liếc nhau, nhìn đến Phong Bạch Tô đang lơ là xen lẫn trong đội ngũ cách đó không xa, trong lòng càng là một trận lửa giận.

Phong Bạch Chỉ cưỡi hắc mã bất động thanh sắc tới gần phía sau Phong Bạch Tô, ở lúc nàng không chú ý, một roi quất vào con ngựa đen dưới thân nàng.

Hắc mã hí dài một tiếng, mang theo Phong Bạch Tô lao đến vòng tròn phía trước.

Phong Bạch Tô không kịp tự hỏi, chỉ nghe được phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Phong Bạch Chỉ: “Tiểu thất, muội cũng nên vì đội ngũ xuất ra một phần lực!”

Hắc mã dưới thân điên cuồng lao nhanh về trước.

Mọi người bên dưới thấy một màn này đều nhịn không được kinh hô ra tiếng, có người thậm chí đã bưng kín đôi mắt không dám nhìn thảm trạng Phong Bạch Tô ngã xuống ngựa.

Ngay cả Liễu quý quân trên đài cao cũng nhịn không được trắng bệch mặt, trong mắt không tự chủ được đong đầy nước mắt.

Rốt cuộc thanh danh Phong Bạch Tô không học vấn không nghề nghiệp quá mức vang dội, nên không ai sẽ cảm thấy nàng có thể ở dưới tình huống mạo hiểm này tránh được một kiếp.

Phượng hậu nhịn không được nhìn về phía nữ hoàng ngồi bên phải, lo lắng nói: “Bệ hạ, Tiểu thất sẽ không xảy ra chuyện chứ? Có cần để các thị vệ can thiệp không?”

Nữ hoàng lại không biểu hiện gì, thanh âm lạnh lùng mở miệng nói: “Thân là hoàng nữ, nếu ngay cả chút phiền toái này còn không giải quyết được thì thật là vô dụng!”

Đôi mắt thâm trầm nhìn phía Phong Bạch Tô trong sân, trong mắt lạnh lẽo chỉ sợ còn không bằng người xa lạ.

Thời điểm Ngụy Kinh Mặc ở Phong Bạch Tô mã kinh , đôi mắt xưa nay gợn sóng bất kinh nhịn không được hơi dao động. Trong lòng như bị một bàn tay bắt lấy, cảm giác lo lắng dâng lên.

Tuy rằng hắn biết Phong Bạch Tô không hề vô dụng như người đời đồn đại, nhưng khi nhìn đến trong một màn mạo hiểm sân này làm hắn vẫn nhịn không được khẩn trương.

Trong sân, Phong Bạch Tô gắt gao nắm chặt dây cương trong tay. Vẻ lười biếng trong mắt biến mất trở nên thâm thúy sắc bén, khí thế cả người cũng theo đó mà biến đổi, trở nên mạnh mẽ không thể cản phá.

Mẹ nó!

Nàng thầm rủa ở trong lòng: Đúng là điên mà!

Ở phía đối diện, Phong Bạch Vi cưỡi ngựa đã nhanh chóng chạy tới bên này. Khi thấy Phong Bạch Tô nghênh diện vọt tới, thậm chí đến tốc độ của ngựa cũng chưa giảm. Vì để trước nàng một bước vọt vào vòng tròn lại có thể không màng tất cả.

Phong Bạch Tô thấy cảnh này, trong lòng nhịn không được lại rủa một câu: Chết tiệt! Lại thêm một đứa điên nữa!

Đôi tay nàng nắm dây cương mãnh mẽ kéo về phía sau, hắc mã đã bước vào vòng tròn chịu khống chế ngửa ra sau, hai móng trước giơ cao lên không trung. Chân Phong Bạch Tô dẫm lên bàn đạp, hai chân dùng sức đứng thẳng người, rút ra một mũi tên dài. Cài tên giương cung, “Vèo” một tiếng, tên dài thoát cung mà ra, thẳng tắp triều trăm mét ngoại di động người bù nhìn vọt tới.

Giữa hồng tâm!

Người bù nhìn cũng trực tiếp không chịu nổi này hàm chứa nội lực phóng tới tên dài, “Phanh” một tiếng tản ra, sở hữu tên dài đều sôi nổi rơi xuống xuống dưới.

Phong Bạch Tô ở trong lòng hung hăng nghiến răng nghiến lợi: Bắn cái rắm mũi tên!

Cùng lúc đó, Phong Bạch Vi lúc này hắc mã cũng chạy tới trước mắt.

Nhìn đến Phong Bạch Tô đột nhiên dừng lại sau, nàng đồng tử hơi co lại, trên tay dùng sức kéo chặt dây cương. Dưới thân hắc mã không chịu khống chế hướng phía trước đá vào, đá trúng Phong Bạch Tô dưới thân hắc mã bụng thời điểm, Phong Bạch Tô trong tay tên dài vừa lúc thoát cung mà ra!

“Rầm ~~ rầm"

Hai con ngựa nháy mắt bị quăng ngã trên mặt đấ!

Phong Bạ