Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 21: Đưa tặng

Thẩm Nhược trấn an trái tim nhảy loạn của mình, khi ngẩng đầu thì thấy Ngụy Kinh Mặc còn định mở miệng hỏi tiếp.

Hắn có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn đệ đệ, vội vàng nói: “Không cần lại nói chuyện của ta nữa! Nói về đệ đi, hôm qua là chuyện gì? Ta kêu đệ lại bên ngũ điện hạ. Đệ vẫn luôn chậm chạp không chịu đi, cứ luôn đứng ngốc bên cạnh thất điện hạ.”

“Nói!” Cả người hắn rất có khí thế nhìn Ngụy Kinh Mặc, “Đệ có phải cũng bị bộ dạng của nàng mê hoặc rồi không?”

Thẩm Nhược híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như hôm nay hắn mà còn không nói ra, liền thề sẽ không bỏ qua.

Ngụy Kinh Mặc lại không muốn nhiều lời với hắn về phương diện này, rốt cuộc chính hắn còn không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, thì làm sao nói cho Thẩm Nhược được.

Khuôn mặt thanh lãnh như ngọc trầm ổn, nhìn không ra chút cảm xúc khác.

“Biểu ca suy nghĩ nhiều, đệ chỉ bị dọa, nhất thời không kịp phản ứng lại.”

Thẩm Nhược lại không tin nhìn chằm chằm hắn vài giây, thấy mắt hắn bình tĩnh không gợn sóng, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Chẳng lẽ thật sự là do hắn suy nghĩ nhiều?

Mà nghĩ đến hôm qua bọn họ đầu tiên là bị ngựa làm kinh hãi, sau đó lại gặp quái vật khổng lồ, Ngụy Kinh Mặc bị dọa sợ cũng rất bình thường.

Hắn lúc này mới thôi nhi ngờ trong lòng, không hỏi thêm gì nữa.

Ngụy Kinh Mặc vừa mới dậy, đồ ăn sáng còn chưa ăn. Thấy Đông Thanh mang theo nhóm người hầu bưng cơm lại đây.

Hắn nhìn Thẩm Nhược hỏi một câu: “Biểu ca đã ăn chưa? Không bằng bồi ta cùng nhau dùng bữa.”

“Không cần không cần!”

Thẩm Nhược vội vàng xua xua tay, hắn tới đây chủ yếu là muốn nhìn Ngụy Kinh Mặc có việc gì không. Nếu không có gì, hắn còn muốn đến khu săn bắn đi dạo.

Nghĩ đến có thể sẽ lại lần nữa đυ.ng phải ngũ hoàng nữ, trong lòng hắn liền nhịn không được nhảy nhót một trận.

Thấy Ngụy Kinh Mặc cầm đũa chuẩn bị dùng cơm, hắn đứng dậy cáo từ: “Vậy biểu đệ cứ chậm rãi dùng, ta về trước.”

Ngụy Kinh Mặc nhìn động tác hắn bay nhanh ra khỏi lều trại, nhìn hắn biến mất không thấy bóng dáng. Lại nghĩ đến biểu tình của hắn khi nói đến ngũ hoàng nữ, trong lòng nhịn không được có chút ưu sầu.

Cũng không biết biểu ca có phải thật sự nổi lên tâm tư gì với ngũ hoàng nữ không?

Lấy quan hệ của phủ thái phó và Trấn Bắc Vương phủ, nếu Thẩm Nhược thích hoàng nữ, tương lai chú định sẽ gian nan. Còn không chỉ vì cả đời lão thái phó cương trực công chính, cũng không kết bè kết cánh. Tự nhiên không muốn nhìn đến Thẩm Nhược gả cho một hoàng nữ mà vì thế đứng về một phe nào.

Càng quan trọng hơn là, lấy tình cảnh hiện tại của Trấn Bắc Vương phủ, Ngụy Kinh Mặc đã không thể gả cho người khác ngoại trừ mấy vị hoàng nữ. Nếu Thẩm Nhược cũng gả cho một hoàng nữ, đến lúc đó hai nhà tất sẽ bị bách đứng ở mặt đối lập.

Đây là kết quả mà phủ thái phó phủ và Trấn Bắc Vương phủ đều không muốn nhìn đến.

Nói đến thế gia công tử giống như bọn họ, nhìn như thân phận hiển hách, phong quang vô lượng. Nhưng bên trong chua xót nào có ai thấu?

Từ nhỏ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, kìm nén vui buồn của bản thân, sợ mang đến phiền toái gì cho gia tộc. Mặc dù là chung thân đại sự của nam nhi gia, có khi cũng là thân bất do kỷ.

Ngay cả bản thân Ngụy Kinh Mặc, từ khi hắn sinh ra, thời khắc đó đã định hắn nhất định phải gả vào hoàng gia. May thay thế lực Trấn Bắc Vương đủ mạnh, hắn tuy không gả được cho những người khác, nhưng trong mấy vị hoàng nữ vẫn có thể lựa chọn. Đây cũng coi như tìm vui trong nỗi khổ đi!

Ngụy Kinh Mặc đột nhiên dừng đũa, quay ra sau phân phó Đông Thanh: “Chuẩn bị cho ta giấy và bút mực, ta muốn viết thư cho nhị tỷ tỷ.”

“Vâng, công tử.”

——

Trong khu săn bắn.

Phong Bạch Tô cưỡi hắc mã chậm rì rì đi dạo trong rừng cây.

Hôm nay, phía sau nàng còn có Thông Bạch, nàng ta cưỡi một con ngựa nâu theo sát nàng.

Phía sau hai người vẫn như cũ không có thị vệ, trong khi rừng rộng lớn lúc này cũng chỉ có hai người bọn nàng.

Thông Bạch thấy điện hạ nhà mình đi lang thang không có mục đích, không biết là đang tìm cái gì. Nhịn không được giục ngựa đi đến bên người nàng hỏi: “Điện hạ, hôm nay chúng ta không đi săn thú sao?”

Thật ra nàng ta còn nghĩ muốn điện hạ nhà mình cũng săn một con quái vật khổng lồ trở về, thể hiện trước mặt bệ hạ một lần.

Đáng tiếc Phong Bạch Tô lại không có cái ý tưởng này, mắt đào hoa lười biếng híp lại, tiếng nói lười nhác: “Ừ… Chờ thêm chút nữa, bổn điện còn chưa thấy con vật nào ưng ý, không vội.”

Thông Bạch ồ một tiếng, trong lòng thì buồn bực.

Cũng không biết điện hạ nhà mình muốn tìm loại thú tiên nữ gì?

Mới vừa rồi ở trước mặt các nàng đã có ba con hưu chạy qua, năm con chồn, vô số gà rừng, thỏ hoang. Nàng ta thấy con nào con đều béo tốt. Điện hạ còn chướng mắt là sao?

Phong Bạch Tô lại không biết suy nghĩ trong lòng Thông Bạch, vẫn không nhanh không chậm cưỡi hắc mã đi tới trước.

Lúc này, từ trong gió đột nhiên truyền đến một thanh âm nhỏ bé yếu ớt của động vật.

Thông Bạch giật giật lỗ tai, gọi Phong Bạch Tô: “Điện hạ!”

Phong Bạch Tô kéo dây cương chuyển đầu ngựa đi đến nơi phát ra thanh âm.

Nhìn bụi cỏ rậm rạp phía dưới, nàng từ bao đựng tên rút ra một mũi tên dài, khom lưng đẩy đám cỏ khô vàng ra.

Liền thấy hai con hồ ly lửa đỏ, một lớn một nhỏ đang rúc vào nhau. Con lớn bị cắm một mũi tên nhọn, lúc này hơi thở mỏng manh nằm ở nơi đó, hiển nhiên không còn sống được bao lâu.

Con nhỏ có vẻ là con của nó, như một đốm lửa nhỏ nhỏ gầy gầy, trông như mới sinh ra không lâu.

Phong Bạch Tô thấy rõ rồi liền đứng thẳng lại, trong mắt đào hoa sóng nước gợn nhộn nhạo hiện lên một vẻ tiếc nuối.

Đáng tiếc bộ lông đã bẩn, không thì cũng là một bộ lông cáo lửa thượng hạng.

Nàng không có hứng muốn xoay người rời đi.

Đúng lúc này, tiểu hồ ly lại phát ra một tiếng yếu ớt, nó chậm rãi mở to mắt, đôi mắt hẹp dài như ngọc lưu ly thuần triệt lại sạch sẽ.

Nó quay đầu, mắt ngây thơ tràn đầy hơi nước đáng thương vô cùng nhìn Phong Bạch Tô.

Thông Bạch ở một bên xen đến mềm lòng: “Điện hạ, nếu không chúng ta mang con hồ ly nhỏ này về đi. Nó nhỏ như vậy sợ là không sông nổi qua đêm nay mất.”

Cũng không biết có phải là nghe hiểu lời Thông Bạch nói không, nó phụ họa lại thấp thấp kêu một tiếng với Phong Bạch Tô, thanh âm mềm mại thật nhỏ, yếu ớt đáng thương.

Phong Bạch Tô cúi đầu nhìn nó chậc một tiếng, thỏa hiệp nói: “Vậy đi, đem vật nhỏ này mang về.”

Thấy Phong Bạch Tô lên tiếng, Thông Bạch lập tức cao hứng phấn chấn từ trên ngựa nhảy xuống, đem tiểu hồ ly đang rúc vào hồ ly mẹ bọc lại trong quần áo.

Trước khi đi, nàng ta cúi đầu nhìn con hồ ly mẹ đã chết, có chút rối rắm: “Điện hạ, còn hồ ly mẹ này thì làm sao bây giờ? Chúng ta mặc kệ nó ở chỗ này sao?”

Tốt xấu gì các nàng đã nhận nuôi tiểu hồ ly này, nói như thế nào cũng là mẫu thân của nó, ném ở chỗ này có phải không tốt lắm không?

Phong Bạch Tô liếc mắt một cái, thuận miệng nói: “Vậy đem chôn đi, cũng coi như làm người tốt làm tới cùng.”

Thông Bạch lập tức không do dự, gật gật đầu, đem tiểu hồ ly trong lòng đưa cho Phong Bạch Tô liền đi chôn hồ ly mẹ.

Phong Bạch Tô cúi đầu nhìn nhãi con hồ ly rúc thành một cục, lông tơ màu đỏ trên người nhạt nhoà. Không phải là màu đỏ diễm lệ, mà có hơi hơi vàng, thân mình nhỏ bé mềm mại, như một cục bông nhỏ.

Nàng vốn đang có chút ghét bỏ, lại ngoài ý muốn phát hiện xúc cảm cũng không tệ. Bởi vậy vẫn cứ ôm ở trên tay, mặc dù Thông Bạch đã trở lại cũng không đưa cho nàng ta.

Hai người ở trong rừng rậm đi dạo một vòng, trừ bỏ mang về một tiểu hồ ly, yên ngựa phía sau trống không.

Thời điểm ra tới bên ngoài, rất nhiều người nhìn lại đây, ánh mắt đều có chút khinh thường.

Ánh mắt tuy rằng mịt mờ, nhưng vẫn bị Thông Bạch chú ý. Nàng ta quay đầu hung hăng trừng lại bọn họ vài lần.

Trong lòng nghĩ: Bọn họ thì biết cái gì? Đó là do điện hạ nhà nàng không muốn săn, bằng không hù chết mấy người!

Thông Bạch đi theo Phong Bạch Tô ra khỏi đám người, hai người liền đi về phía doanh trướng.

Phong Bạch Tô vừa đi tới vừa trêu đùa tiểu hồ ly trong tay. Đem lông tơ trên người nó xoa đến dựng đứng lên, xứng với cặp mắt ngây thơ, nhìn có vẻ ngốc ngốc đáng thương.

Ngụy Kinh Mặc tự mình đi gửi thư, không nghĩ tới sẽ đυ.ng phải Phong Bạch Tô.

Bước chân hắn dừng lại, hướng tới trước hành lễ: “Thất điện hạ.”

Cặp mắt thanh lãnh không tự giác mà rơi vào tiểu hồ ly đang chịu khổ trong tay nàng.

Phong Bạch Tô nhấc mắt nhìn hắn một cái, thấy tầm mắt của hắn lăng lăng dừng trên tay nàng. Nàng cúi đầu nhìn lại, thấy tiểu hồ ly chớp chớp mắt đáng thương hề hề, mắt tụ đầy hơi nước.

“Khụ… Ngụy công tử.”

Động tác trên tay nàng chững lại, hiếm khi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Ngụy Kinh Mặc ngước mắt đối diện với cặp mắt đào hoa lười biếng của nàng, lông mi run rẩy, lại mở miệng nói: “Kinh Mặc còn chưa cảm tạ điện hạ vì ân cứu mạng ngày hôm qua, đa tạ điện hạ đã ra tay cứu giúp.”

Phong Bạch Tô thấy hắn đầy mặt trịnh trọng, trong lòng nhiều ít có chút chột dạ.

Rốt cuộc hôm qua nàng căn bản không muốn ra tay, cứu hắn chỉ do ngoài ý muốn, cũng không cần hắn thành khẩn nói lời cảm tạ như vậy.

“…Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.”

Dứt lời, định dẫn theo Thông Bạch rời đi.

Khi đi qua bên người Ngụy Kinh Mặc, ma xui quỷ khiến nghĩ đến ánh mắt hắn vừa rồi nhìn tiểu hồ ly.

Cũng không biết có phải vì trong lòng chột dạ, nàng bỗng nhiên dùng bước, nắm sau cổ con hồ ly nhỏ nhét vào trong lòng Ngụy Kinh Mặc.

Thấy hắn ngơ ngẩn nhìn qua đây, Phong Bạch Tô lúng túng nói: “Bổn điện thâdy Ngụy công tử rất thích vật nhỏ này, vậy ngươi nuôi đi.”

Dứt lời, không đợi Ngụy Kinh Mặc phản ứng, nàng liền mang theo Thông Bạch nhanh chóng rời đi.

Phong Bạch Tô không biết rằng trong cái thế giới nữ tôn này, nam nữ đại phòng*, nữ tử chưa lập gia đình đưa cho nam nhi đồ vật là một việc cỡ nào ái muội.

(*) Giống câu: nam nữ thụ thụ bất thân.

Nàng là chuyển thế đầu thai vào thế giới nữ tôn, bởi vì có ký ức kiếp trước làm nàng sớm đã hình thành một hệ tư tưởng độc lập. Cho nên mặc dù nàng đã ở chỗ này sinh sống nhiều năm, đối với phương diện nào không có hứng thú có thể nói là hoàn toàn không hiểu gì.

Cũng khó trách thanh danh phong lưu của nàng truyền mọi người đều biết, trừ bỏ Liễu quý quân ở sau người quạt gió thêm củi, về phương diện khác, nguyên nhân cũng là vì nàng không nắm rõ khoảng cách trong mối quan hệ nam nữ. Ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ đơn giản là nói chuyện với nhau mà thôi, nhưng trong mắt trong người ngoài lại là quan hệ rất thân mật.

Ngụy Kinh Mặc cứng đờ đứng tại chỗ, cặp mắt thanh lãnh khó có được hơi ngốc lăng mờ mịt. Thoạt nhìn có vài phần bộ dáng của tiểu công tử.

Đông Thanh cùng Đông Qua đứng phía sau hắn xem đến ngây người.

Bọn họ cũng không nghĩ tới Phong Bạch Tô sẽ lớn mật như thế, nói đưa liền đưa, quả thực là không kiêng nể gì!