Chạng vạng ngày hôm sau, khi trời còn chưa tối, Nhan Tùy Nguyên quả nhiên nhận được điện thoại tới đón mình. Cậu từ cửa sổ nhìn xuống một chút, đích xác có chiếc xe đen dừng ở dưới lầu, cũng may tiểu khu lúc này không có người đi ngang qua, xung quanh cũng không có người nhìn chiếc xe sang trọng.
Cậu mặc áo khoác vào, thay một đôi giày sạch sẽ ra cửa, lúc đi tới trước xe hít sâu một hơi, sau đó ra vẻ bình tĩnh mở cửa ngồi vào. Trùng hợp chính là, tài xế lái xe vẫn là người lần trước đυ.ng phải mình hơn nữa còn đưa cậu đến bệnh viện.
Người tài xế thấy cậu cũng không có kinh ngạc, cười híp mắt chào hỏi, đối với chuyện của cậu không có biểu hiện ra một chút tò mò.
Xe chậm rãi khởi động rời khỏi nhà Nhan Tùy Nguyên, cậu ngồi ở trong xe bình tĩnh lại, nghĩ coi như là đi phỏng vấn công việc, có được hay không cũng không sao cả, cùng lắm thì trở về tiếp tục giao đồ ăn bên ngoài, thế nào cũng không đói chết.
Tinh thần con người sau khi thả lỏng xuống sẽ không cảm thấy thời gian rất gian nan, cậu tùy tiện lấy điện thoại di động ra đọc tiểu thuyết.
Vừa vặn thái thái có cập nhật chương mới.
Nhân vật chính công không làm người, thật sự cường thủ hào đoạt đem nhân vật chính thụ giam lại, còn buộc hắn ký xuống một bản hiệp nghị thế thân
không bình đẳng, đe dọa nếu không sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa này lần nữa.
Nhân vật chính thụ tuy rằng nhu nhược, nhưng trong xương cốt là một người quật cường, đời này chưa từng gặp qua gia hỏa không biết xấu hổ mạnh mẽ như vậy, còn liếʍ mặt kêu cho hắn làm thế thân của người trong lòng, rõ ràng chính là nhục nhã!
Hắn chính là từ nơi này nhảy xuống chết một trăm lần, cũng không có khả năng đồng ý!
Vì thế tra công kia đôi mắt thâm trầm lại bắt đầu trải biểu đồ hình tròn ra, ba phần nổi giận năm phần áp lực, còn thừa hai phần như cũ có thể để hải quả trứng gà.
Dưới cơn thịnh nộ, tra công liền bắt đầu vui vẻ cởi cúc quần.
Bình thường trong tiểu thuyết cẩu huyết, tất cả nội dung vở kịch đều là vì thịt phục vụ, mặc kệ là cảnh tượng gì, chỉ cần tâm tình tra công có một chút xíu dao động, cuối cùng đều có thể dùng phương thức cởϊ qυầи giải quyết.
Nhan Tùy Nguyên cũng thích ăn thịt, theo lý thuyết hẳn là không ai không thích, tuy rằng Lục Giang hiện tại không cho phép hắn làm, nhưng tưởng tượng ra cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chương mới đăng đến đây quả nhiên lại không có, cậu chỉ có thể tiếc nuối tắt trang.
Muốn cậu nói, kỳ thật nhân vật chính thụ quá bướng bỉnh, không biết cách thích ứng chứ đừng nói đến việc đối phó với một số người, càng là phản kháng đối phương lại càng hăng hái, nhất là những Bá tổng có thói quen hô phong hoán vũ, họ tự cho mình là trung tâm đến mức không chấp nhận bất kỳ sự nổi loạn nào, có lẽ vốn quan hệ của bọn họ căn bản không cần đi đến bước cởϊ qυầи kia, dù sao tra công ban đầu chính là đối với mặt của hắn có ý đồ.
Nếu dùng vũ lực mà chiếm lấy thì sẽ đau khổ, đau khổ, làm mà không có tình yêu và tra tấn thì có gì khác nhau?
Một giờ rất nhanh đã trôi qua, xe cũng rốt cục chạy đến nơi cần đến, đó là khu dân cư nổi tiếng dành cho giới nhà giàu ngoại ô, nghe nói ở đây đều là người không giàu thì quý. Từ trên xe bước xuống, lập tức có người ở cửa đón cậu, là một người phụ nữ trung niên tướng mạo rất hiền lành.
Nhan Tùy Nguyên nhìn tòa biệt thự bốn tầng trước mắt khí phái xa hoa giống như trong tưởng tượng của cậu, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy căn nhà đẹp như vậy, vì vậy liền đứng ở cạnh cửa nhìn một hồi.
Dưới sự dẫn dắt của dì, cậu rốt cục vào biệt thự, vốn định thay giày trước cửa chính, nhưng dì lại xua tay nói không cần, "Mời cậu lên lầu, lầu hai quẹo trái phòng thứ hai, đó là thư phòng của tiên sinh.
"Tiên sinh đang chờ cậu rồi."
Nhan Tùy Nguyên nói cảm ơn, theo lời dì nói dọc theo đường đi lên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng thứ hai rẽ trái, do dự một lát mới giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Vào đi. "Một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra, không trầm nhưng rất dễ nghe.
Nhan Tùy Nguyên ổn định bản thân không cần rụt rè, sau khi mở cửa phòng đi vào, đầu tiên chính là một tấm bình phong kiểu Trung Quốc, cậu từ phía sau bình phong đi ra, đập vào mắt chính là một căn phòng lớn rộng rãi, vách tường bốn phía đều là giá sách, bày rất nhiều sách tiếng nước ngoài xem không hiểu.
Sau chiếc bàn gỗ lim đỏ khổng lồ ở giữa, có một người đàn ông đang cúi đầu nhìn cái gì đó, nghe thấy động tĩnh đầu cũng không ngẩng lên, chỉ thản nhiên nói: "Ngồi đi.
Nhan Tùy Nguyên nghe lời đi qua, ngồi xuống sô pha bên tay phải bàn làm việc, trên bàn trà đã để hai bản hợp đồng, không có chủ nhân lên tiếng, cậu chỉ có thể an phận đặt tay lên đầu gối của mình, lẳng lặng chờ hắn làm xong việc.
Ước chừng qua hơn mười phút Trác Dương Băng mới ngẩng đầu lên, thấy cậu quả nhiên rất thành thật ngồi, ánh mắt cũng không có nhìn loạn khắp nơi, trong lòng liền hài lòng vài phần.
Hắn đặt văn kiện trong tay xuống, từ bên cạnh bàn đứng lên đi tới sô pha ngồi xuống, thân hình của hắn thật sự có chút cao lớn, so sánh như vậy giống như Nhan Tùy Nguyên càng thêm gầy yếu, nhìn liền dinh dưỡng không đầy đủ.
"Giản Lê đã nói với cậu rồi chứ?"
Nhan Tùy Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, trợ lý Giản nói rất rõ ràng."
Trác Dương Băng giơ ngón tay chỉ hợp đồng trên bàn trà, trên khuôn mặt anh tuấn không nhìn ra hỉ nộ, "Nếu cậu đã biết, vậy trước tiên xem hợp đồng này đi, nếu đồng ý thì ký tên.
Nhan Tùy Nguyên vì thế liền cầm lấy một bản hợp đồng trong đó nghiêm túc nhìn một chút, phía trên có không ít thuật ngữ chuyên môn cậu xem không rõ lắm, có thể là cố vấn pháp luật phác thảo, bất quá không ảnh hưởng cậu thấy rõ nội dung.
Đơn giản mà nói, sáu tờ giấy này đều dày đặc những thỏa thuận hai người xác thực mối quan hệ "Bao dưỡng", bao gồm nghĩa vụ và quyền lợi mà họ phải đáp ứng lẫn nhau, Nhan Tùy Nguyên nhanh chóng xem xong, cảm thấy mình có thể tiếp nhận.
"Xem xong chưa?" Trác Dương Băng khoanh tay trước ngực tựa vào sofa, một đôi mắt hoa đào đẹp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, dường như có chút kinh ngạc vì cậu có thể bình tĩnh như vậy.