Nhan Tùy Nguyên tò mò: "Ví dụ như?
Ví dụ như... "Giản Lê giương môi cười," Tìm một kim chủ.
Anh ta lúc này thoạt nhìn thật sự có chút giống nhân vật phản diện, giống như một ông chủ nhỏ muốn làm gì thì làm.
Nhan Tùy Nguyên: "......
Cậu nếu có con đường này, còn cần phải ngồi xổm ở đây mỗi ngày đưa đồ ăn bên ngoài sao?
Giản Lê coi sự im lặng của cậu là chống cự, giọng nói lại dịu dàng: "Xin lỗi vì tôi đường đột như vậy.
"Có lẽ Nhan tiên sinh rất tức giận, nhưng tôi đích xác có chuẩn bị mà đến."
"Thực không giấu diếm, mấy ngày hôm trước ông chủ nhà tôi ở trên xe đối với cậu vừa gặp đã yêu, sau khi trở về nhớ mãi không quên, hối hận không có tại chỗ biểu lộ tâm ý với cậu."
“ngài ấy rất thích cậu.”
Đừng thấy Giản Lê một thân khí chất tinh anh, nhưng nói dối mí mắt cũng không chớp, giống như người nói chuyện ma quỷ kia không phải anh ta.
Cái này cũng không trách anh ta được, nếu như anh ta thật sự thành thật nói, sợ là lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, bởi vì ông chủ vô pháp vô thiên kiêu ngạo cay nghiệt nhà anh đã nói như vậy:"Tôi thấy tiểu tử kia có chút giống Gia Dư, cậu đi đem người tới đây."
"Nếu cậu ta không đồng ý thì lấy tiền đập, bao nhiêu cũng được."
"Làm không được, cậu cũng không cần trở về."
Giản Lê vừa nghĩ tới biểu tình kiêu ngạo cay nghiệt của ông chủ xui xẻo nhà mình khi nói lời này, đầu liền đau muốn nổ tung, nếu hắn không phải ông chủ của mình, không trả lương cho anh trăm vạn một năm, nếu là ít một chút, anh đều có thể một tay bóp nát đầu chó của hắn.
Phải là người có tính nết tốt như thế nào mới có thể thấy tính tình kia của hắn mà có thể nhịn xuống không đánh người?
"Con ngoan của người ta, là lấy ra làm thế thân sao?"
Hơn nữa mặc dù anh là trợ lý đặc biệt toàn năng, nhưng loại chuyện này cũng muốn anh đến xử lý, thật coi anh là nhân viên hòa giải của ủy ban nhân dân? Giản Lê quả thực muốn vứt bỏ lòng tự trọng bao nhiều năm của mình chửi ầm lên với ông chủ đầu chó của mình.
Trong lòng mắng ông chủ một ngàn tám trăm lần, trên mặt Giản Lê vẫn là nụ cười hiền lành tao nhã, độ cong bên khóe miệng cũng không thay đổi chút nào, lẳng lặng chờ Nhan Tùy Nguyên trả lời.
Anh thậm chí đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa Nhan tiên sinh nếu phẫn nộ hắt nước vào anh thì nên dùng tư thế gì nghênh đón.
Dù sao âu phục cũng hơi đắt, ông chủ không biết có thanh toán hay không.
Trên thực tế, Nhan Tùy Nguyên quả thật là khϊếp sợ.
Đầu tiên cậu cảm thấy người đối diện có phải đang nói đùa với mình hay không, ngay sau đó lại hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.
Chuyện tốt này thật sự rơi vào trên đầu cậu???
Cậu đương nhiên không tin lý do thoái thác của Giản Lê, ngày đó lúc ở trong xe Trác Dương Băng rõ ràng lười liếc cậu một cái, có quỷ mới tin hắn nhất kiến chung tình với mình, cậu cũng không phải kẻ ngốc. Nhưng trợ lý Giản cũng không có khả năng sáng sớm chạy tới đùa giỡn với cậu, bởi vậy những lời nói kia nhất định nửa thật nửa giả.
Nhan Tùy Nguyên tận lực làm cho mình không cần vui sướиɠ, rụt rè trong chốc lát lại bắt đầu suy nghĩ có nên đóng vai một kẻ cứng rắn thẹn quá hóa giận hay không, sau đó cầm cốc nước lên hắt, nhưng bộ quần áo kia của trợ lý Giản có vẻ rất đắt, vạn nhất phải bồi thường tiền thì mất nhiều hơn được, hơn nữa người ta là tâm phúc đắc lực bên cạnh Bá tổng, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội.
Trong đầu nhanh chóng phân tích ra lợi hại, Nhan Tùy Nguyên ý vị thâm trường nhìn anh một cái, "vừa gặp đã yêu?"
Vâng. "Giản Lê mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối," Về phần tình huống cụ thể, đến lúc đó ông chủ sẽ tự mình nói với cậu.
"Đương nhiên nếu như cậu không muốn, chúng ta vẫn có thể bàn lại."
Giản Lê ám chỉ cậu.
Không cần, tôi đồng ý. "Nhan Tùy Nguyên sảng khoái nói," Khi nào tôi có thể gặp ông chủ của anh?
Một đống lý do thoái thác Giản Lê chuẩn bị lập tức kẹt cứng, sững sờ ở chỗ cũ nửa ngày không lấy lại tinh thần, cả người nhìn qua có chút mộc mạc, có chút không phù hợp với hình tượng tinh anh bên ngoài của anh.
Cậu nói... đồng ý? "Giản Lê không chắc chắn lặp lại một lần, hiển nhiên không hiểu.
Nhan Tùy Nguyên khẳng định trả lời anh: "Tôi đồng ý.
"Khi nào ông chủ của anh rảnh?"
Giản Lê rất nhanh phục hồi tinh thần lại, trợ lý dù sao cũng là trợ lý đặc biệt, nhìn quen tình cảnh, anh nhanh chóng nói: "Ông chủ của chúng tôi hiện tại đang họp ở công ty con, đại khái ngày mai trở về, nếu cậu có thời gian, tối mai tôi sẽ phái người tới đón cậu.
Được. "Nhan Tùy Nguyên dứt khoát lưu loát đáp ứng.
Cậu không tin Trác Dương Băng đối với mình có cái gì vừa gặp đã yêu, nhưng cũng có thể đi xem, đến lúc đó sẽ quyết định.
Lúc Giản Lê tới đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đuổi ra khỏi cửa, thậm chí trong xe còn mang theo một bộ quần áo mới để thay, lại không ngờ sự tình đơn giản đến rối tinh rối mù, Nhan tiên sinh lại sảng khoái đồng ý như vậy.
Kết hợp với tính cách lộ ra từ tư liệu của anh, có chút không đúng a......
Nhưng mà Giản Lê cũng không phải là người thích hỏi tận gốc rễ, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, vậy thì không cần phải ở lại nữa. Vì thế anh đứng dậy, vẫn ôn hòa khiêm tốn nói: "Nếu đã như vậy, tôi xin cáo từ trước.
Nhan Tùy Nguyên cũng đứng dậy tiễn anh, cười híp mắt nói: "Trợ lý Giản vất vả rồi.
Giản Lê đi ra cửa chính, quay lại nhìn cậu bé xinh đẹp trong cửa, trầm mặc một hồi bỗng nhiên lại nói: "Nhan tiên sinh, có thể tuổi cậu hơi nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu lắm, bất kể thế nào... tôi hy vọng cậu suy nghĩ thật kỹ."
Cám ơn. "Nhan Tùy Nguyên chân thành gật đầu," Tôi nhất định sẽ suy nghĩ.
Giản Lê không ở lại lâu, xoay người đi xuống lầu.
Nhan Tùy Nguyên chờ anh rời đi mới đóng cửa phòng, đứng ở cửa chính một lát.
Nếu lúc này trợ lý Giản trở về thăm cậu nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì Nhan Tùy Nguyên cười giống như là lễ mừng năm mới, tự trọng sụp đổ rất triệt để.