Tóm lại, Hứa Tinh Lạc không muốn trở thành hòn đá thử nghiệm trên hành trình yêu đương của CP Tần Thư Thụy và Lâm Khác.
Hắn muốn rời khỏi cốt truyện, một mình tỏa sáng.
"Anh cứ xem em là miếng da chó đi, dù sao hôm nay em phải đi theo anh." Tần Thư Thụy nói, nụ cười treo trên mặt ban nãy cũng nhạt đi một nửa, trở nên có chút lo lắng.
Cậu ta lớn lên đẹp, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt trong veo, chẳng trách mọi người đều thích cậu ta.
Hứa Tinh Lạc chuẩn bị từ chối lần nữa, lúc này Tống Thanh Chấp đã đi tới, mọi người cho rằng cậu muốn ra ngoài, đều tự động nhường đường.
Ai dè khi bước đến bên cạnh Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp: "Hứa Tinh Lạc, đến nhà cậu thương lượng đi, đi thôi."
Cái gì?
Hứa Tinh Lạc cũng khờ luôn, hai người bọn họ rốt cuộc muốn làm gì??
"Cậu còn không đi sao?" Tống Thanh Chấp tựa hồ có chút không kiên nhẫn chờ đợi, xoay người thúc giục hắn.
Hứa Tinh Lạc hoàn hồn, quay sang nói với Tần Thư Thụy: "Cậu làm gì thì làm đi, tôi đi cùng với Tống Thanh Chấp."
"Ủa, nè! Không phải......" Tần Thư Thụy bất ngờ, đưa tay nắm lấy áo đồng phục Hứa Tinh Lạc: "Đệt, nãy em nói muốn đi với anh thì anh không đồng ý, cậu ta nói muốn đi với anh thì anh liền đồng ý?"
Đây không phải là phân biệt đối xử sao?
"Đúng, thế thì làm sao?" Hứa Tinh Lạc trả lời rất kiên quyết, dứt khoát mức khiến người ta không biết phải làm sao.
"Em......" Tần Thư Thụy nghẹn ra một câu: "Em cũng muốn đi cùng hai người"
"......"
Này......
Hứa Tinh Lạc nhìn Tần Thư Thụy, lại nhìn dáng đứng thẳng tắp của Tống Thanh Chấp, đột nhiên dừng lại: "Cũng được, vậy chúng ta cùng đi."
Tống Thanh Chấp nghe vậy, lông mày giật giật, liếc mắt nhìn Hứa Tinh Lạc một cái.
Tên nhóc này muốn làm gì?
Nhớ đến việc vừa được Tống Thanh Chấp tỏ tình cách đây không lâu, bây giờ Tần Thư Thụy chỉ cần nhìn thấy người ta là xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Vấn đề là trước khi mở miệng từ chối, bản thân còn nói rất nhiều lời vô nghĩa!
Tần Thư Thụy chủ động đi tới bên cạnh Hứa Tinh Lạc, tránh tiếp xúc trực tiếp với Tống Thanh Chấp.
Ba người nối tiếp nhau đi về phía cổng trường, lấy Hứa Tinh Lạc làm trung tâm.
Lâm Khác cùng mấy người đang canh giữ cổng trường, tựa hồ đang chuẩn bị đi theo Hứa Tinh Lạc, tìm cơ hội đánh hắn.
Nhưng dường như hắn không ngờ tới, Tần Thư Thụy và Tống Thanh Chấp sẽ đi về cùng Hứa Tinh Lạc.
Nếu là Tần Thư Thụy thì không nói gì, nhóc con này quá tốt bụng, căn bản không biết bộ mặt thật của Hứa Tinh Lạc, Lâm Khác ngay từ khi nói muốn đối phó Hứa Tinh Lạc đã tìm đủ mọi cách để ngăn lại.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với Tống Thanh Chấp vậy?
Cậu ta thân với Hứa Tinh Lạc từ khi nào?
Lâm Khác mặt mày âm trầm, nhíu mày trừng mắt với Tống Thanh Chấp đi bên cạnh Hứa Tinh Lạc.
"Lâm ca, Tống Thanh Chấp đi cùng cậu ta, chúng ta có đi nữa không?" Người bên cạnh hỏi.
"Cứ đi tiếp đi." Lâm Khác không tin họ Tống sẽ vẫn đi cùng với Hứa Tinh Lạc về nhà, nếu vậy thì đúng là ghê tởm.
"Được."
Bốn năm người cùng đi theo
"Đệt." Tần Thư Thụy nhìn phía sau, vẻ mặt đầy lo lắng: "Bọn họ cứ đi theo, có thể đi theo đến nhà anh luôn không?"
Nếu vậy thì không phải rất nguy hiểm sao?
Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp cùng nhìn về phía sau, không nói gì.
Tần Thư Thụy xin lỗi: "Em xin lỗi anh Tinh Lạc, đều do em không khuyên được anh ấy."
"Được rồi, ít ôm trách nhiệm vào người mình đi." Hứa Tinh Lạc không thèm để ý mà nói: "Là tự tôi gây ra, không liên quan gì đến cậu."
"Nhưng mà......" Nhiều hay ít gì cũng liên quan đến mình, Tần Thư Thụy biết điều đó.
"Chúng ta đường vòng đi." Giọng nói Tống Thanh Chấp bình tĩnh, gợi ý: "Thuận tiện đi ăn tối luôn, xem bọn họ có còn đi cùng không."
"Được thôi." Hứa Tinh Lạc nhìn thoáng qua cậu, nghĩ thầm tên này đúng là biết lợi dụng cơ hội.
Không tồi, không uổng công hắn tận tâm như vậy.
"Cũng......được." Tần Thư Thụy thật ra không muốn ăn cơm cùng với Tống Thanh Chấp lắm, nhưng vì Hứa Tinh Lạc cậu ta có thể nhịn,
Hứa Tinh Lạc trong lòng thở dài, cảm xúc của đứa trẻ này bộc lộ rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra sự phản kháng của cậu ta.
"Đi đâu ăn đây?" Hứa Tinh Lạc có lòng tốt ổn định bầu không khí: "Sao chúng ta không tìm một chỗ nào đó có không khí tốt, rồi mình cùng uống vài ly?"
"Không tốt đâu, đi học mà còn uống rượu." Tần Thư Thụy cảm thấy như vậy không tốt.
"Cũng đâu phải uống rượu mạnh." Hứa Tinh Lạc nói: "Rượu Cocktail mà thôi, nồng độ rượu rất thấp."
Trong lòng hắn nghĩ, uống rượu sẽ tạo ra bầu không khí dễ chịu, nâng cao cảm xúc.
"Bạn học Tống, có đúng không?" Hứa Tinh Lạc dùng khuỷu tay chọc chọc nam sinh đi bên cạnh, thật là, không phải là muốn theo đuổi người ta à? Cái biểu hiện cứ như cái hũ nút thế kia thì theo đuổi ai?
"Đang còn học mà đi uống rượu không tốt tí nào." Tống Thanh Chấp bị Hứa Tinh Lạc chọc vài cái mới miễn cưỡng mở miệng.