Xin lỗi vì đã nói thẳng.
Nếu Tống Thanh Chấp học không tập trung thì cả lớp chẳng ai tập trung cả.
Đột nhiên bị gọi tên, Tống Thanh Chấp xoay người lại.
Lão Vương vuốt mặt nói: "Chú ý nghe giảng vào, đừng có thì thầm nói nhỏ với bạn mình nữa."
Các bạn trong lớp lại ồ lên, phải nói thế nào đây, Tống Thanh Chấp không chỉ đi học không tập trung mà còn thì thầm nhỏ to với bạn sao?
Vậy chắc chắn là nói chuyện với Thẩm Kí, trong lớp thì Tống Thanh Chấp thân với Thẩm Kí nhất.
Thẩm Kí được người ta hâm mộ cắn răng, bởi vì chỉ có gã biết, đối tượng thì thầm to nhỏ của Tống Thanh Chấp vừa nãy không phải hắn mà là Hứa Tinh Lạc.
Hứa Tinh Lạc thấy Tống Thanh Chấp bị gọi tên phê bình, từ đầu thì ra vẻ không để ý, sau đó thì không nhịn được cúi người cười vui vẻ nửa ngày.
Tống Thanh Chấp nhanh chóng liếc hắn một cái: "......"
Bất đắc dĩ xoay bút.
Sau hai tiết học buổi sáng, những học sinh ngủ chưa đủ giấc dần trở nên uể oải, buồn ngủ.
Khi chuông reo, thật sự chỉ muốn nằm xuống và đi ngủ.
Đấy là những lời miêu tả chân thật nhất khi nói về Hứa Tinh Lạc.
"Kéo cờ." Một bàn tay gõ bàn hắn, cảnh cáo: "Đừng có trốn."
Tiếng bước chân xa dần.
Thẩm Kí rất khó hiểu, cũng không đồng ý lắm: "Thanh Chấp, mày quan tâm cậu ta nhiều như vậy làm gì?" Ai cũng nhìn ra được người như Hứa Tinh Lạc đã từ bỏ tri thức từ lâu rồi.
Tống Thanh Chấp hơi khựng lại, cậu chậm rãi nói: "Thà học hết cấp ba còn hơn bỏ học."
"Nhưng cũng đâu đến lượt mày quản đâu, mày cũng đâu phải ba mẹ cậu ta." Thẩm Kí lắc đầu, trong lòng có câu không biết có nên nói hay không: "Cậu ta cũng không biết ơn mày, tao khuyên mày đừng có phí sức."
Có một số việc Thẩm Kí không biết, Tống Thanh Chấp cũng lười giải thích, cậu gật đầu có lệ: "Ừ, mày nói đúng."
"Chậc." Thẩm Kí chậc một tiếng rồi im miệng, hắn biết Tống Thanh Chấp không nghe.
Sau khi nhạc thể dục giữa giờ vang lên, Hứa Tinh Lạc giống như mọi người thong thả vào chỗ......
Thật trùng hợp, trước mắt hắn lại là Tống Thanh Chấp.
Là một người đã nhiều năm không tập thể dục nhịp điệu, Hứa Tinh Lạc đã chuẩn bị tinh thần để tập các bài tập đứng, tuy nhiên, đến lúc thực sự tập thể dục nhịp điệu, hắn cảm thấy mình lại không ổn rồi, bởi vì người bạn học đứng trước, tập đúng là quá mức cần thiết.
Giơ tay chính là giơ tay, giơ chân chính là giơ chân, tuyệt đối không nửa vời.
Hứa Tinh Lạc làm theo quơ tay quơ chân vài cái, cũng miễn cưỡng qua được.
Những học sinh buồn ngủ đã trở lại tràn đầy năng lượng sau một buổi tập thể dục.
Có cái cục cứt.
Sau khi Hứa Tinh Lạc về lớp, lập tức nằm sấp xuống ngủ.
Các bạn học đối với cảnh tượng thấy nhiều này không cảm thấy gì, quả nhiên đây mới là Hứa Tinh Lạc, Hứa Tinh Lạc chú ý lắng nghe hai tiết vừa rồi nhất định là Hứa Tinh Lạc hàng fake.
Ngay cả Tống Thanh Chấp cũng cho rằng như thế, hai tiết học vừa rồi có lẽ là cực hạn của cậu giáo bá này chăng?
Sau khi chuông tan học vang lên, thấy người kia vẫn đang nằm sấp, tóc gáy ngủ say đến nỗi cong lên, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tống Thanh Chấp giơ tay lên, do dự không biết có nên đánh thức đối phương không.
Lúc này, Hứa Tinh Lạc chậm rãi ngẩng đầu, cùng Tống Thanh Chấp bốn mắt nhìn nhau, hắn bất ngờ, không biết là có chuyện gì?
Thấy hắn tỉnh rồi, Tống Thanh Chấp thu tay về, xoay người lại chuẩn bị vào học.
Hứa Tinh Lạc nhướng mày, như nghĩ gì đó.
Nửa phút sau, một cục giấy nhỏ ném lên trên bàn Tống Thanh Chấp.
"......" Tống Thanh Chấp mím môi, xoay bút mấy cái, mới đặt bút xuống mở cục giấy nhỏ kia ra xem.
Phía trên là chữ của Hứa Tinh Lạc, gọn gàng đến không ngờ: Vừa nãy có phải cậu định gọi tôi tỉnh không? Cảm ơn nhé.
Tống Thanh Chấp đọc xong, gấp tờ giấy lại, không trả lời
Hứa Tinh Lạc cũng không để ý.
Bây giờ là tiết ngữ văn, mà Hứa Tinh Lạc vừa vào học ngữ văn đã muốn xỉu, hắn lấy sách chính trị ra đọc.
Tuy rằng Hứa Tinh Lạc là học tra, nhưng tài liệu học tập đều đầy đủ hết.
Toàn là một số mục kiểm tra từ những năm trước.
Là một học sinh cuối cấp trung học giả đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, hắn biết rất nhiều về cách ôn tập.
Ngày đầu tiên trở lại trường trung học, Hứa Tinh Lạc phải bận rộn tập trung học bài cuối cùng cũng nếm được mùi vị của học sinh chuẩn bị thi đại học.
Sau khi tan học, Tần Thư Thụy đã đứng chờ Hứa Tinh Lạc ở sau cửa.
"Haha?! Tinh Lạc, đi thôi!!"
Ngôi sao chổi nào đây?
Hứa Tinh Lạc cạn lời, thấy cậu ta mà đau đầu vô cùng: "Cậu thật sự tới sao? Tôi không cần cậu đưa tôi về nhà." Não người này có tật hả?
Cho dù Lâm Khác thật sự muốn tẩn hắn một trận, Tần Thư Thụy cũng nên đứng về phía Lâm Khác chứ.
Không hiểu hoàng tử nhỏ gây ra rắc rối lại chạy đến đây tìm hắn làm gì?