Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn

Chương 45

“Đúng vậy, cô gái nhỏ, để cô y tá tới xem, đừng náo loạn.” Xung quanh có người có lòng tốt khuyên nhủ cô, thậm chí có người còn muốn kéo cô đi.

Cố Khê Kiều không muốn tranh luận với người khác, vì vậy hệ thống đã tạo ra một không gian biệt lập.

Bản thân còn nhỏ, những người này nghi ngờ cô có thể hiểu được, nhưng tại sao họ không thể nghe cô nói cho hết? Ông lão này rõ ràng không bị đau tim, nếu làm hô hấp nhân tạo thì càng có khả năng gϊếŧ chết ông ấy!

Cố Khê Kiều ngồi xổm bên cạnh ông lão, đưa tay rút ra một cây kim bạc, không chút do dự, lấy huyệt Hoàn Tiêu và huyệt Thái Xung trên chi dưới của ông ấy, đâm vào các huyệt trên thắt lưng của Thần Thụ, Đại Xương Thụ, trong đám đông truyền ra một loạt tiếng cảm thán, nhưng mọi người nhìn cách làm việc bình tĩnh và nhanh chóng của cô gái nhỏ, nuốt xuống những lời định nói.

Nếu không phải khẩn cấp, không đợi được xe cứu thương đến, cô sẽ không lựa chọn tranh chấp với y tá.

Ông ấy đột ngột xuất huyết não, cả người suy nhược, hô hấp không ổn định, đợi xe cấp cứu đến hoặc bị y tá này mù quáng cứu, phỏng chừng sẽ không thể cứu chữa.

20 phút sau xe cấp cứu đến, nữ y tá trẻ sực tỉnh, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy những mũi kim tiêm trên người ông lão, cô ta vô cùng tức giận: "Đã nói với cô rằng tôi là y tá và tôi có thể cứu chữa, cô nghĩ cô là ai, Hoa Đà tái thế à? Nếu có chuyện gì xảy ra với ông cụ Tiêu, tôi chỉ có thể hỏi cô... "

"Tiểu Vương, có chuyện gì vậy?" Cáng cứu thương được đưa xuống, đằng sau có một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi cùng.

Lúc y tá nhìn thấy bác sĩ, cô ta lạnh lùng nhìn Cố Khê Kiều, "Chủ nhiệm, người này vừa rồi đã tùy tiện dùng kim với ông cụ Tiêu!"

"Được rồi, đưa cô ấy về bệnh viện đi, người nhà ông cụ Tiêu đến thì chúng ta có thể bàn giao người." Bác sĩ không quan tâm tới cô, chỉ kiểm tra một lượt rồi đưa ông cụ lên xe.

Cố Khê Kiều chỉ cười cười, không giải thích, cô rút kim tiêm theo yêu cầu của bác sĩ, theo ông lão vào xe, ông lão được đưa vào phòng cấp cứu, cô đợi ở bên ngoài, cô biết chắc chắn là ông sẽ an toàn, nhưng cô không thể rời đi vì có một y tá đang nhìn chằm vào cô.

Có lẽ là sợ ông cụ xảy ra chuyện, tìm không ra người chịu trách nhiệm.

Cố Khê Kiều cũng không bực bội, nhàn nhã đợi ở ngoài cửa, tùy tiện từ trong ba lô lấy ra một quyển tranh ảnh xem qua.

Dáng vẻ nhàn nhã, lông mày thưa thớt, có loại cảm giác cam chịu và độc lập, cô y tá bên cạnh nhìn thấy cô như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Chờ đấy, cậu chủ Tiêu tới cô sẽ đẹp mặt. Một cô bé cũng đòi học theo người khác làm anh hùng, phải xem mình có bản lĩnh này không, đừng có mà trộm gà không được còn mất nắm thóc!"

Ông lão vẫn chưa ra, nhưng lại có một người mặc bộ vest và giày da lao tới, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, động tác vội vàng, đôi môi mỏng mím lại thành hàng, phong cách ưu tú của bộ vest và giày da ngay khi vừa bước lên đã thu hút sự chú ý của những người bên ngoài khoa cấp cứu.

“Cậu chủ Tiêu!” Y tá tên Tiểu Vương lập tức tiến lên, sốt sắng giải thích cho anh ta nghe, thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Khê Kiều.

【Đinh! Nhiệm vụ thành công, chúc mừng kí chủ đạt được 50 điểm! 】 Thanh âm vui vẻ của hệ thống vang lên.

Tích điểm về tay, Cố Khê Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nghe y tá giải thích, người thanh niên nhíu mày, liếc nhìn Cố Khê Kiều nhưng không có chỉ trích mà nói "cảm ơn", khiến cô có hơi ngạc nhiên.

Đèn trong phòng cấp cứu cũng đã tắt, một bác sĩ tóc hoa râm bước ra, ông ta tháo khẩu trang, chào đón người thanh niên mặc vest và thắt cà vạt: “Anh Tiêu, ông nội của anh đã qua cơn nguy kịch, trước mắt xem ra, tình hình khá tốt. Ồ, nhờ cô gái này sơ cứu, nếu không, ông cụ Tiêu đã gặp nguy hiểm rồi."