Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn

Chương 44: Thử Một Chút.

Cố Khê Kiều xoa xoa đầu, vào không gian ảo, luyện chữ, luyện vẽ, rèn luyện thân thể, trải qua một vòng này, không gian ảo cũng trôi qua gần hai tháng, cô cũng quên tất cả những vướng mắc.

Sáng hôm sau, cô vẫn dậy sớm, khi cô trở về biệt thự sau khi tập thể dục buổi sáng xong, chị Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Cô Cố, anh Giang đã đi rồi, lúc gần đi nói cô trong khoảng thời gian này sẽ ở đây, à, cô có kiêng kỵ cái gì không?” Chị Trương mang cháo lên, cần thận nói với Cố Khê Kiều, còn cầm một quyển ghi nhớ, phía trên đều là những điều Giang Thư Huyền dặn dò chuyện của cô.

“Tôi không kén chọn, cái gì cũng được.” Cố Khê Kiều cười, đôi mắt trong veo cong thành một vòng sáng rực rỡ.

Cô thích ở đây, không phải lo cho gia đình, không phải lúc nào cũng tính toán, không bị bất kỳ sự quấy rầy nào, điều này khiến tâm trạng bạo lực và vặn vẹo của cô dần bình tĩnh trở lại.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Khê Kiều quyết định đến sở giao dịch chứng khoán, vốn chị Trương muốn tài xế trong nhà đưa cô đi, nhưng cô từ chối.

Nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của Cố Khê Kiều, chị Trương sửng sốt một chút, nhưng cũng không khăng khăng nữa, mãi đến khi thân hình gầy gò khuất bóng mới thở dài: “Thật là có tội ...” Một đứa trẻ tốt, cái nhà kia lại nhẫn tâm nuôi dưỡng cô bé thành như vậy?

Sàn giao dịch chứng khoán được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng, người đến người đi vội vã, khi Cố Khê Kiều từ bên trong đi ra, ngã ba trước mặt đã bị một vòng người chặn lại, cô liếc nhìn rồi quay người lại, khi cô chuẩn bị đi đường vòng, âm thanh hệ thống vang lên.

[Đinh. Kích hoạt nhiệm vụ làm một việc tốt mỗi ngày: giúp đỡ người già. Thưởng 50 điểm khi hoàn thành nhiệm vụ.]

Một nhóm người bên đường chỉ trỏ quanh một ông lão, ông lão nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn không rõ mặt, mái tóc hoa râm trông rất thăng trầm của cuộc đời, quần áo chỉnh tề, và ông ta có một chiếc điện thoại di động màu đen trong tay.

Những người này tụ tập xung quanh, líu ríu hỏi thăm nhau, nhưng cũng không có một người nào đi lên hỗ trợ.

Cố Khê Kiều đẩy đám đông sang một bên, lúc này hệ thống đã quét xong, gửi tình trạng của ông lão đến bảng nhiệm vụ trong suốt trước mặt.

[Kết quả chẩn đoán: xuất huyết não cấp tính, hiện tại đã hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.]

[Sau khi quét xong, kí chủ sẽ tự động kích hoạt kế hoạch trị liệu tốt nhất, cần 5 điểm để mua một bộ kim châm bạc tạm thời, dùng 1 điểm để mua kế hoạch trị liệu, bạn có muốn mua không?]

Thanh âm điện tử lặng lẽ kéo cô trở về hiện thực, trong lòng Cố Khê Kiều vô hình gật đầu, gần như trong nháy mắt, trong tay cô xuất hiện một bộ ngân châm, đôi mắt trong veo đột nhiên sâu thẳm, ông lão nằm trên đất tạo thành một bản đồ kinh mạch hình người.

“Tôi là y tá, mọi người mau nhường một chút.”

Một cô gái trẻ đột nhiên chen vào đám đông, ngay khi họ nghe nói rằng cô ta là một y tá, những người xung quanh lập tức nhường đường cho cô ta cứu người.

Nữ y tá trẻ tuổi đầu tiên là gọi điện thoại cấp cứu, thấy Cố Khê Kiều còn đứng ở bên cạnh ông lao, không khỏi cau mày: “Đã nói tất cả tránh ra, giờ bệnh nhân đang rất nguy hiểm, người vây ở bên cạnh ông ấy sẽ làm cản trở tôi cứu người.”

Đều là tới cứu người, Cố Khê Kiều cũng không có để ý đến thái độ của cô ta, trong lòng cô biết ông lão này không đợi được xe cấp cứu đến, vì vậy hướng nữ y tá giơ ngân châm trong tay: “Từ nhỏ tôi đã học y với người nhà, để tôi thử xem.”

“Học qua y? Cô gái nhỏ này thật là.” Cô ta nhịn tức giận, cười xì một tiếng: “Tôi đặc biệt chăm sóc ông cụ Tiêu, trái tim của ông ấy o tốt, cần làm hồi phục tim, cô nói cô thử một chút, nhưng cô có biết cái gì gọi là ‘chung chỉ thất tốc’? Cái gì gọi là ‘hạ yết bước’? Trên thân thể người có mấy cái xương? Dầu gì tôi ở bệnh viện thành phố cũng có nhiều năm kinh nghiệm, còn cô? Đến lúc đó người có vấn đề có phải cô sẽ nói còn đang tuổi vị thành niên để miễn trách nhiệm không? Cô gái nhỏ vẫn nên đi con đường thực tế thì hơn, đừng dùng thủ đoạn của cô dỗ tôi.”