Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 20: Thật thật giả giả

Vị tổng tài bá đạo nào đó cảm nhận được dòng điện tê tê chạy trên người mình, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Đường Mật, chưa từng có người nào dám làm như vậy với hắn! ! !

Nhìn thấy bộ dáng hung dữ của Phong Hạ, Đường Mật bị dọa sợ đến mức run tay, quyết đoán tăng dòng điện của dùi cui điện.

"Cậu …” chờ đó cho tôi!

Vị tổng tài bá đạo nào đó sau khi bị điện giật đến mức cả người run rẩy vô lực, không biết có phải do điện giật khiến xuất hiện ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy, hình như dưới cần cổ đầu chó trước mặt này... hắn đã thấy được nhan sắc của chàng trai? ? ?

Không đợi vị tổng tài bá đạo nào đó kịp nghĩ lại thì trước mắt đã rơi vào bóng tối và ngất đi.

"Phong tổng!"

"Phong tổng!"



— Tại một đồn cảnh sát nào đó —

"Họ tên!"

Đường Mật bối rối nhìn người cảnh sát ngồi trước mặt đang trừng mắt hung dữ nhìn cậu, cậu không thể hiểu nổi. Rõ ràng là cậu tự vệ chính đáng, tại sao cậu lại bị đưa đến đồn cảnh sát tại chính nhà riêng của mình chứ!

Một trạch nam mắc chứng sợ hãi xã hội nào đó tức giận muốn chết! Không muốn nói chuyện!

"Tôi, tôi muốn mời luật sư. Trước khi luật sư đến... Tôi sẽ không nói gì cả ..."

Nghe lời nói đầy tức giận của chàng trai đầu chó, các cảnh sát ở đồn cảnh sát thật đúng là bị chọc cười.

"Ồ! Còn rất ngầu nha. Đã đến đồn cảnh sát rồi! Mau cởi mũ trùm đầu ra! Giả thần giả quỷ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt!"

Thấy Đường Mật hình như không có phản ứng gì, một cảnh sát trẻ trong đồn cảnh sát không chút lưu tình kéo chiếc mũ trùm đầu chó chướng mắt đang đội trên đầu Đường Mật ra.

Kết quả, ngay khi mũ trùm đầu được kéo ra —

Tất cả mọi người trong đồn cảnh sát, bất kể là cảnh sát hay nghi phạm, đều bị khuôn mặt trước mặt làm cho choáng váng!

Dưới ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt của chàng trai dường như phát sáng, đẹp đến mức như ảo mộng, như không có thật.

Giống như câu thơ cổ của các thi sĩ xưa miêu tả về cái đẹp — “Tăng thêm một phân thì quá dài, giảm đi một phân thì quá ngắn, đánh phấn thì quá trắng, bôi son thì quá đỏ, mày như thúy vũ, da như tuyết trắng, vòng eo thon gọn, răng như vỏ sò; nụ cười duyên dáng, hoặc Dương Thành, mê Hạ Thái." (*)

Khuôn mặt đó quá hoàn hảo, mọi thứ trên đời khi đặt trước khuôn mặt đó đều như bị lưu mờ đi.

Mỗi một nụ cười, mỗi một cử động của cậu, thậm chí chỉ cần một cái ngước mắt cũng khiến người khác phải lòng cậu, nguyện ý trả giá hết tất cả…

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp trước mặt, mọi động tác trong tay đều dừng lại, ánh mắt si ngốc nhìn chàng trai, ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ xuống, bởi vì sợ khiến cho cậu giật mình.

Đã lâu lắm rồi Đường Mật mới bị nhiều người nhìn chằm chằm với ánh mắt thiêu đốt như vậy, thuộc tính sợ hãi xã hội của cậu bùng nổ, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu đè nén nỗi sợ hãi sâu trong cơ thể, trán hơi đổ mồ hôi, giọng mang theo chút run rẩy nói.

"Tôi … thật sự chỉ là tự vệ chính đáng thôi ... có thể cho tôi về nhà được không?"

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chàng trai, trông giống như một con thỏ con đang sợ hãi, đừng nói là muốn về nhà, cho dù chàng trai nói cậu ta muốn mạng của họ, tất cả mọi người cũng sẽ đều vui vẻ làm điều đó!

Vì vậy, chỉ thấy các cảnh sát ở đồn cảnh sát vừa định gật đầu thả Đường Mật đi. Kết quả nhóm nghi phạm ở đồn cảnh sát đã, lập tức, tập! Thể! Bạo! Động!

"Em trai nhỏ đừng sợ! Anh tới cứu cậu đây!"

"Em trai đừng sợ! Cậu sẽ về nhà!"

"Đừng hoảng sợ! Chúng ta nhất định sẽ đưa cậu về nhà..."