Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 19: Ba mươi triệu

Khi thấy người đàn ông lạnh lùng với ánh mắt lạnh lẽo ngày càng gần mình, Đường Mật vô thức muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên, "hang ổ" của cậu đã bị phong tỏa, cậu còn có thể lẻn đi đâu được đây?

"Cậu là Đường Mật?"

Phong Hạ nhìn Đường Mật đội chiếc mũ đầu chó trước mặt, hắn nheo mắt lại, trong ánh mắt lạnh lùng tràn đầy khinh thường.

Loại người như này mà cũng xứng đứng chung với bạn đời linh hồn của hắn?

"Không, không ... không phải..."

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ngày càng lạnh, Đường Mật hèn nhát lắc lắc "đầu chó" của mình.

Phong Hạ vốn đã coi thường Đường Mật, khi nhìn thấy hành động như một kẻ hèn nhát của cậu thì lại càng tức giận hơn.

"Ở đây có mười triệu, rời khỏi Sở Thanh, từ nay về sau không được phép xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa."

Phong Hạ liếc nhìn Đường Mật đang đội đầu chó với vẻ chán ghét, giọng điệu đầy lạnh lùng cùng ý đe dọa .

Mặc dù không hiểu tại sao vai chính công lại yêu cầu mình rời khỏi vai chính thụ, nhưng Đường Mật bị vô số người vây quanh đã sớm bị dọa sợ đến mất hồn mất vía.

Cậu nơm nớp lo sợ mà gật gật ‘đầu chó’ của mình.

Nhưng cậu lại phản ứng lại, không đúng nha! Bản thân cậu chẳng có một xu quan hệ gì với vai chính thụ, không thể nhận tiền từ người lạ mà không có lý do.

Vì vậy, nhóc đáng thương bị dọa đến cả người run rẩy nhưng tam quan cực kỳ chính trực lại nhanh chóng lắc lắc đầu "đầu chó" của mình.

Nhìn thấy bộ dáng lật lọng của Đường Mật, Phong Hạ chỉ cho rằng chàng trai trước mặt này có lòng tham không đáy, trong lòng lại càng cảm thấy khinh thường cậu hơn.

"Sao vậy, chê mười triệu quá ít?"

Phong Hạ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, nói một cách đầy mỉa mai.

“Hai mươi triệu có đủ không?”

Đường Mật tiếp tục lắc đầu.

Không không không, vai chính công à anh hiểu lầm rồi, tôi và vai chính thụ thật sự không có nửa điểm quan hệ luôn á! Số tiền này cậu thật sự không thể lấy được đâu!

"Ha hả, ba mươi triệu."

Đường Mật tiếp tục lắc đầu.

Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo gần như có thể gϊếŧ người của Phong Hạ nhìn chằm chằm, cậu thật sự không dám nói lời nào /(T o T)/~~

“Cậu đang thăm dò điểm mấu chốt của tôi à?"

Đường Mật tiếp tục lắc đầu chó.

"... Những người tham lam thường sẽ không có kết cục tốt đẹp ở chỗ tôi đâu."

Phong Hạ lạnh lùng nhìn người đứng trước mặt như thể đang nhìn một người đã chết.

Kết quả là càng nhìn lại càng cảm thấy, tên tình địch đội đầu chó trước mặt này thật mịa nó cay mắt!

Hắn vẫn luôn giao tiếp với thứ này, điều này khiến hắn cảm thấy mình như một đứa thiểu năng vậy!

Cảm nhận được ánh mắt chứa đầy sát ý của Phong Hạ, Đường Mật bị dọa sợ đến mức quên gật đầu trong giây lát, cả người run rẩy, khiến cái đầu chó run run như đang cười giễu cợt Phong Hạ.

Thật sự làm cho vị tổng tài bá đạo nào đó không thể chịu nổi!

“Cậu mau cởi cái mũ trùm đầu chết tiệt này ra!”

Nói xong, vị tổng tài bá đạo nào đó thực sự không thể chịu đựng nổi chiếc mũ trùm đầu chó cay mắt này nữa, quyết định tự mình ra tay, kéo chiếc mũ trùm đầu chết tiệt này ra!

Tuy nhiên, Đường Mật vốn đã bị vị tổng tài bá đạo nào đó dọa cho ngu người, lại nhìn thấy vị đó đi về phía mình, hơn nữa còn giơ tay lên giống như muốn đánh cậu một trận vậy, Đường Mật theo bản năng lấy ra từ trong túi áo ngủ một thứ vũ khí dùng để phòng biếи ŧɦái – Dùi! Cui! Điện!

Vì vậy, vị tổng tài bá đạo nào đó lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì là cảm giác rung động như điện giật...

"Xì xì —"

"Sao cậu dám..." chích điện tôi! ! ! !