Lươn Trông Trăng

Chương 3

Ngày hôm qua sau khi câu được lươn trở về thì chị tôi ngã xuống giường mà ngủ thϊếp đi ngay. Tôi trông giỏ lươn cả đêm, mắt không dám nhắm lại. Mãi đến khi sắc trời gần sáng tôi mới chịu không nổi nữa, ghé vào ghế nằm chợp mắt một lát.

Không ngờ chỉ trong chốc lát lươn trông trăng đã biến mất!!!

Lươn trông trăng chỉ xuất hiện vào ban đêm, một khi trời sáng chúng sẽ bất động như rắn ngủ đông. Tối hôm qua tôi còn cố ý đè một viên gạch đỏ lên giỏ trúc, tại sao chúng nó lại bò ra được…

“Con súc sinh này!”

“Tao đánh chế+ mày cái loại yêu tinh hại người!”

Mẹ và em trai cũng thức dậy, sau khi bọn họ vừa biết chuyện này thì vừa giận vừa sợ, vừa vội vừa tức. Em trai ngồi dưới đất gào khóc, mẹ thì một tay túm tóc, một tay bấu mạnh cánh tay tôi.

Mặt tôi đã sưng lên từ lâu, cánh tay và lưng cũng bỏng rát. Tôi giống như con rối gỗ để mẹ mặc sức đánh vào, trong lòng cảm thấy mờ mịt. Tôi đã hại cht chị tôi, hại cht người duy nhất trong nhà đối xử tốt với tôi.

Qua một tuần nữa chị sẽ bị lột sạch ném vào ao lươn. Hàng trăm con lươn sẽ gặm sạch da thịt của chị.

Những cô gái bị hiến tế dưới ao không được phép xây mộ lập bia. Khi cô gái ấy chế+ đi, đến cả một ngôi mộ đơn độc cũng không có.

Mà tất cả những điều này đều là lỗi của tôi, là tôi tham ngủ không trông chừng kỹ giỏ lươn.

“Đừng đánh nữa! Con xin cha mẹ đừng đánh Tiểu Hạ!”

Chị gái nhào vào ôm lấy tôi, khóc đến khản cả giọng.

“Còn một tuần nữa mới là ngày giao lươn, con sẽ nghĩ cách. Sinh nhật của con mới qua có một ngày, có lẽ, có lẽ con còn có thể câu được lươn trông trăng!”

Nghe vậy tôi rất sốc.

Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của tôi, qua đêm mai là tôi đã đủ tuổi đi câu lươn rồi!

Khi mẹ đẩy chị gái ra, lại giơ tay định tát tôi tiếp thì tôi nắm chặt tay bà: “Con sẽ đi câu lươn trông trăng. Trong vòng một tuần con sẽ câu được lươn trông trăng. Nếu không câu được thì con sẽ thay chị đi hiến tế.”

Mẹ tôi sững sờ một lúc rồi lập tức nghi ngờ nhìn tôi từ trên xuống dưới. Cuối cùng bà tập trung ánh mắt vào đôi chân của tôi trong chiếc quần vải lanh. Bà nắm lấy mắt cá nhân tôi và kéo chiếc quần rộng thùng thình lên tận đầu gối.

Đôi chân trắng nõn tinh tế của tôi cứ như vậy lộ ra trước mắt mọi người.

“Thịt săn, da mịn, trắng như mỡ cừu, tốt!”

Mẹ tôi hào hứng sờ sờ bắp chân tôi, cười vỗ vỗ mu bàn tay tôi:

“Con bé này, chân dài thật không tồi, so với chân chị mày còn đẹp hơn! Đứng lên đi, đi, đi ăn sáng nào.”

Chị gái và em trai đều ngừng khóc, chị thút thít nhìn về phía tôi: “Tiểu Hạ, em, em không cần làm như vậy…”