Hệ thống yêu cầu tăng mức độ thân thiết với nam chính hơn nữa.Nghe vậy Nguyệt Hi không nhịn nổi:
- Này vừa phải thôi chứ, sao ta hỏi về kí ức của nguyên chủ Diệp Chiêu Nghi và Hồ Nhất Thiên mà ngươi lại giả điếc? Hơn nữa dù sao ta cũng là con gái, mới gặp người ta có một ngày mà cứ bắt sán lại gần thì thật chẳng ra làm sao? - Lâm Nguyệt Hi thầm rêи ɾỉ:- Thứ hệ thống vô tri.
Hệ thống tiếp tục làm lơ câu hỏi liên quan đến kí ức của Diệp Chiêu Nghi, nghiệm nghị nhắc nhở:
- Nếu không đủ độ thân thiết sẽ bị trừng phạt, mức độ nặng nhẹ còn dựa vào cấp độ hoàn thành nhiệm vụ.
Cô rên thầm: Hỏng không xong rồi, không thể trả treo với thứ hệ thống vô tri này được. Phải nghĩ cách tăng độ thân thiết với Vương ca thôi. Nhưng một xử nữ chính hiệu như cô hai mươi hai năm trời chưa có mảnh tình vắt vai thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được chứ? Lâm Nguyệt Hi vội vàng lên mạng tra cứu, lướt đi lướt lại một hồi cuối cùng cũng va phải một dòng tiêu đề thế này:
- Bí kíp thuần hóa tiểu thịt tươi nhập môn tập 1 cấp 1 dành cho Cẩu độc thân lâu năm… Nói ra quả thật có hơi muối mặt một chút nhưng đây thực sự là thứ cô đang cần.
May quá chị Dĩ Tình bị mệt lên không đi ăn cùng mọi người được, đây là lúc để cô có thể áp dụng mấy bí kíp đã học được trên mạng kia, nhưng có một khó khăn không lường trước được đó là có quá nhiều ống kính máy quay đang chĩa vào đoàn người Nhiệt Ái, như vậy nếu không hành động khôn khéo thì đến khi show này phát sóng cả nước sẽ biết cô đi ve trai mất, thiệt tình, có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa hết tiếng oan này mà…
Sau khi cất gọn hành lí lên lầu hai, cả đoàn kéo nhau đến một nhà hàng gần đó, Lâm Nguyệt Hi cố tình chọn chỗ ngồi gần với Vương Nhược Quân, cô vờ lúng túng làm rơi chiếc khăn giấy trên bàn, khi cúi xuống không biết vô tình hay hữu ý bàn tay khẽ chạm nhẹ vào tay của Vương Nhược Quân.
Trong bí kiếp thuần hóa tiểu thịt tươi Lâm Nguyệt Hi đọc có viết, đầu tiên là phải rút ngắn khoảng cách với đối tượng, sau đó vô tình đυ.ng chạm một cách tinh tế. Hành động vừa nãy cô làm có được coi là đủ tinh tế chưa nhỉ?
Cho dù đám máy quay có bắt được cảnh này thì cô cũng tự tin chẳng sợ bị soi mói ha ha. Lâm Nguyệt Hi vênh mặt tự hào thì lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Tại sao không có thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ hệ thống? Lâm Nguyệt Hi liếc nhìn Vương Nhược Quân thấy anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chăm chú dồn sự quan tâm vào mấy món ăn trên bàn, cô thở dài, vậy là bước đầu kế hoạch thất bại rồi. Lâm Nguyệt Hi phụng phịu đưa tay lên sửa lại vài lọn tóc mai đang rủ xuống chán, rồi nhẹ giọng hỏi Vương Đào bên cạnh:
- Tiểu Đào Đào, cậu có mang điện thoại không, cho tôi mượn, tôi để quên điện thoại ở nhà rồi?
Thấy Lâm Nguyệt Hi quay sang nói chuyện với Vương Đào, ánh mắt của Vương Nhược Quân bất giác khẽ dao động, dừng lại trên người cô vài giây, bỗng nhiên một giọng điệu mỉa mai vang lên:
- Ngốc thật, điện thoại mà cũng có thể quên được sao? - Vương Nhược Quân nhìn cô đầy ý vị. Hồ Nhất Thiên không nói vẫn giữ thái độ lạnh lùng với cô.
Con người ai chẳng có lúc sơ ý chứ? Cái tên Vương Nhược Quân này lại dám móc mỉa mình sao? Lâm Nguyệt Hi thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn quay lại nhìn Vương Nhược Quân dịu dàng, cô trưng ra một nụ cười đúng chuẩn bạch liên bông:
- Sơ ý thôi mà.