Giây tiếp theo, hai người bọn ta đều ngây ngẩn cả người. Một viên đan dược đen thui nằm lẻ loi trong lòng bàn tay ta.
“Chỉ một viên thôi? Hay là nàng luyện đan đến vô dụng rồi?” Trường Ninh bất mãn nhíu mày, “Mấy ngày nay không ra ngoài, nàng đang làm gì vậy?”
“Hay là nàng ghen nên không muốn cho?”
“Lòng dạ nàng hẹp hòi quá rồi đấy, cứ nhằm vào một tiểu nha đầu như vậy.”
Hắn tự mình nói, nói mấy câu liền kết tội ta.
Sắc mặt ta trở nên lạnh nhạt, cười nhạo một tiếng: “Nếu chàng đã đã đau lòng như vậy, chi bằng dẫn nàng ta đến hồ cực hàn ngâm một chút đi, chẳng những vết thương có thể lành lại ngay lập tức, mà ngay cả việc tu hành của nàng ta cũng có thể tăng thêm gấp trăm lần.”
Sắc mặt Trường Ninh cứng đờ, cầm viên đan dược kia rời đi. Có lẽ là hắn cảm thấy mất mặt, nên trước khi rời đi, còn không quên quay đầu đ/âm ta một câu.
“Ngưng Sương, nàng đã hóa nhân thân lâu như vậy rồi, mà tim của nàng vẫn lạnh lẽo như cơ thể.”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta chợt nhớ đến trận đại chiến Tiên Ma ngàn năm trước. Khi đó, Trường Ninh bị ma vật đánh trọng thương, rơi vào bí cảnh. Ta liền hóa thành nguyên hình, bao trùm lấy hắn, còn bản thân ta ngã đến nứt cả xương, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng của hắn.
Trong bí cảnh tối tăm, cơ thể ta vừa lạnh vừa nóng, ngay cả việc thở cũng cảm thấy đau đớn. Trường Ninh sau khi tỉnh lại luống cuống ôm ta khóc, “Ngưng Sương, người nàng nóng quá, có phải nàng bị bệnh không? Nàng có lạnh không?”
Ta vùi đầu vào lòng ngực hắn, thì thầm: “Chàng xuất hiện ảo giác rồi, ta là động vật máu lạnh, sẽ không nóng, cũng sẽ không lạnh.”
Hôm nay hắn đã sớm quên chuyện bọn ta đã từng sống ch/ết có nhau. Nhưng lại nhớ rất rõ ta là động vật máu lạnh.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Giang Ly từ dưới chăn gấm chậm rãi thò đầu ra, quyến luyến dán sát vào người ta, “Người ta nóng quá, ta sưởi ấm cho thượng tiên có được không?”
Tộc Cửu Vĩ Hồ trời sinh vốn tuyệt sắc quyến rũ, thiếu niên trước mắt ta lại càng khuynh quốc khuynh thành.
Ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt này, từ trên xuống dưới, từng chút một. Cuối cùng nhếch môi cười. Bóp chặt hàm dưới của hắn, nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
Đan dược liền tan ngay trong miệng, không lưu lại chút dấu vết. Lông mi Giang Ly khẽ run, “Đây là cái gì? Trước đây chưa từng ăn qua.”
Ta cúi đầu hôn lên môi hắn, thì thầm nói: “Tăng khoái lạc mà thôi.”
Ta lừa hắn đó. Làm gì có đan dược tăng khoái lạc gì. Đó là độc dược.
Tất nhiên là không chỉ mỗi viên kia, mà tất cả đan dược mấy ngày nay hắn ăn đều có độc.
Tam giới đều biết, tiên đan do Ngưng Sương thượng tiên luyện ra vô cùng quý hiếm, cho dù là Thái Hậu muốn còn phải khách khí nhượng bộ vài phần.
Sao dễ dàng làm kẹo cho hắn ăn được chứ. Trên đời này làm gì có tình ái không có lý do chứ. Chẳng qua là có mưu đồ khác mà thôi.