Hắn ngồi trong làn nước. Bằng mắt thường cũng nhìn thấy được linh khí xung quanh đang hội tụ vào người hắn. Hoa cỏ bên hồ nhanh chóng bị khô héo.
Ta không nói nên lời, không hổ là cửu vĩ hồ, với tốc độ hấp thụ linh khí này của hắn, không chừng sau khi hắn ngâm xong, thì ba ngàn năm sau cũng khó có thể khôi phục lại được linh khí trong hồ này.
Kể ra thì, lần đầu tiên ta gặp Giang Ly cũng là ở chỗ này. Hắn khi đó còn chưa hóa hình người, bị trọng thương muốn vào hồ chữa thương, nhưng lại bị lệnh cấm ngăn lại, khi nhìn thấy ta, hắn rêи ɾỉ cắn lấy góc váy ta.
Thân hình bé nhỏ co nhúm lại, trông rất đáng thương. Ta bèn nhặt hắn về. Sau khi vết thương đã lành, hắn cũng không chịu đi.
“Ta có thể ở đây trò chuyện với thượng tiên, cả ngày người đều ở chỗ này luyện đan, chẳng lẽ không thấy cô đơn sao?”
Khoảng thời gian đó, Trường Ninh mang theo Hồng Phù lên trời xuống đất, khiến cho tam giới không có ai là không biết, luôn có thần tiên kéo ta lại hỏi có phải ta đã hoà ly với Trường Ninh hay không. Ta thấy phiền phức liền không ra ngoài nữa.
Tiểu hồ ly ở trong lòng ta không chịu xuống, hắn níu lấy vạt áo ta lắc lư.
Ta thở dài, “Bỏ đi, ngươi ở lại đây đi.”
Chẳng qua chỉ là một con hồ ly con mà thôi, giữ lại để giải sầu cũng tốt.
Cửu Trùng Thiên thật sự quá nhàm chán, rảnh rỗi không có chuyện gì, ta mỗi ngày liền luyện đan đút cho tiểu hồ ly, công lực của Giang Ly cũng tăng mạnh, tự nhiên sẽ sớm hóa hình người.
Tiểu hồ ly mềm mại đột nhiên biến thành một tiên quân có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ta nhất thời không kịp phản ứng, tay cầm đan dược ngây ngốc nhìn hắn.
Giang Ly cúi người, áp môi vào ngón tay ta rồi ngậm đan dược, sau khi nuốt xuống, hắn giương đôi mắt đáng thương nhìn ta.
“Thượng tiên, ta không có y phục…”
Vào thời khắc đó, ta bỗng nhiên nhớ đến câu nói kia của Trường Ninh.
“Hồ ly quá yêu mị, cho dù là thần tiên cũng khó kiềm chế, nàng chưa thử qua nên sẽ không hiểu được loại mùi vị này đâu.”
Sao mà không kiềm chế được chứ? Ta không tin.
Vốn định đẩy Giang Ly ra. Không ngờ tấm màn lụa trong điện đột nhiên tung bay. Mí mắt ta giật giật, lập tức nhét Giang Ly vào trong chăn, thuận thế ta cũng nghiêng người nằm vào.
Trường Ninh ôm Hồng Phù ngay lập tức xuất hiện trước mắt, trên mặt không giấu được sự lo lắng, “Mau! Phù Nhi bị thương rồi, mau đưa cho ta hai bình đan dược.”
Lúc đó, ta với Trường Ninh, một người trên giường, một người dưới giường. Hắn ôm một con cáo lông đỏ đang bất tỉnh trong lòng. Còn ta lại giấu một con cáo chín đuôi trong chăn.
Đúng là ngang tài ngang sức.
Ta quay đầu ho một tiếng, bàn tay dưới chăn xòe ra, ý bảo Giang Ly đưa đan dược cho ta. Mấy ngày nay hắn coi đan dược như đồ ăn vặt, bảo bối đi đâu cũng mang theo.
Lòng bàn tay bỗng trầm xuống. Ta hài lòng nhếch môi, rút tay ra, đưa tới trước mặt Trường Ninh.