Chẳng bao lâu, nhiều người hơn đã vào phòng thực hành này.
"Cậu đã làm gì..."
"Tôi... Tôi lỡ tay.”
“Chúng ta hiện tại..."
Mấy người bắt đầu xì xào bàn tán, giọng điệu kinh hoàng, dường như hiện tại mới biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Tôi nghe ra là bạn cùng lớp của mình, càng không dám đi ra ngoài.
Trong cuộc cãi vã, đột nhiên một người thở ra: "Cuối cùng chúng ta có thể trở lại như trước đây..."
Im lặng.
"Đều do Tomie."
"Bây giờ phải làm sao đây?"
"Chúng ta phải né tránh cảnh sát, không thể để cho bọn họ phát hiện..."
Tôi không nghe rõ những gì đằng sau, nhưng giây tiếp theo chính là âm thanh kẽo kẹt ra sức cắt.
Ngay sau đó là một cuộc cãi vã ầm ĩ.
"Chờ một chút." Là giọng của Điền Phong, cậu ta khôi phục tỉnh táo, có vẻ cực kỳ lạnh lùng: "Còn một người nữa, cậu ấy cũng phải nhận lấy.”
Một nữ sinh phát ra tiếng cười liên tiếp: "Đúng vậy, dựa vào cái gì cậu ấy đứng ngoài cuộc. "
“Chứng cứ quan trọng nhất giao cho cậu ấy, xử lý không tốt thì đều là do Gian Chức."
“Đúng rồi, đều do cậu ấy!”
Tôi không ngừng run rẩy, không thể tin được những gì nghe được, đầu óc sợ hãi đến cực hạn liền không nghĩ được gì cả.
Vài người lục lọi túi trong phòng mỹ thuật để bỏ thứ gì đó vào, sau đó vội vàng rời đi.
Không biết qua bao lâu, tôi cho rằng không còn ai, ai ngờ lại là một tiếng bước chân không nhanh không chậm, đang đi về phía tôi.
"Gian Chức." Giọng của Điền Phong, lạnh như băng mỉm cười, ác ý ngút trời.
Nước mắt tôi vừa thu lại trong nháy mắt toàn bộ tuôn ra.
Bị phát hiện rồi.
Cậu ta không mở tủ ra, chỉ ném một vật hình cầu vào tủ, vật hình cầu đυ.ng vào cửa tủ sắt.
Tiếng nổ lớn bất ngờ khiến trái tim tôi suýt ngừng đập.
"Cái này cho cậu, phải xử lý tốt." Điền Phong cười hì hì nói.
Cửa đóng lại.
Mọi người đều đi.
Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích, cơ thể cứng ngắc nhìn chằm chằm một chỗ tối, sợ hãi đến đầu trống rỗng, không thể nào suy nghĩ.
Tất cả những gì vừa xảy ra giống như một giấc mơ.
Bạn học Thanh Mộc sẽ không...
Phải mất một thời gian dài tôi mới có thể lấy hết can đảm từ từ mở cửa tủ
Kétttt——
Phòng mỹ thuật hỗn loạn, đủ loại đồ vật rơi xuống đất giống như một cuộc chạy trốn tạm thời.
Tôi cúi đầu, ngay bên cạnh cửa tủ, một bạn học Thanh Mộc hoàn chỉnh đang nằm trên mặt đất.
Hoàn chỉnh
Tôi thở ra.
Xem ra vừa rồi bên ngoài không phải là bạn học Thanh Mộc... Mặc dù tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ở khắp mọi nơi đều lộ ra sự kỳ lạ.
Chỉ là Thanh Mộc không mặc gì cả, cả người trắng nõn không chút vết tích, tôi không dám nhìn kỹ, vẻ mặt khóc tang cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người cậu ấy, đưa tay muốn đi xem thử hơi thở của cậu ấy.
Thiếu niên dung mạo xinh đẹp đột ngột mở mắt ra.
Tôi "Ah!" Một tiếng hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất.
“Thanh Thanh Thanh Thanh Mộc… cậu cậu!” Tôi kinh ngạc vì cậu không chết, trên người cũng tựa như đứa bé sơ sinh không có chút vết thương nào.
Chỉ có đầu dính đầy bùn đất, máu tươi khiến gương mặt vốn đã đẹp kia có vẻ tà ác đáng sợ, vết máu bẩn thỉu đến cổ lại đột nhiên dừng lại, phía dưới chính là sạch sẽ như mới.
Có lẽ, là đám người kia yêu thích Thanh Mộc mới giúp cậu ấy thoát khỏi cái chết?
Tôi nghĩ những bạn học kia đều không hề có phẩm giá khi đứng trước mặt Thanh Mộc.
Bây giờ bọn họ chạy thoát, mà tôi đang gặp nguy hiểm, bọn họ không gϊếŧ bạn học Thanh Mộc, kêu gào gϊếŧ tôi cũng gọi tên bạn học Thanh Mộc... Như vậy tôi có thể nhờ bạn học Thanh Mộc giúp tôi cầu tình, cũng không gϊếŧ tôi hay không?
Tôi nhớ lời của Điền Phong.
Chẳng lẽ là bởi vì tôi đưa thư tình cho bạn học Thanh Mộc mà dẫn đến họa sát thân sao?
Tôi biết được nguyên nhân tai nạn này, tuyệt vọng bật khóc: "Bạn học Thanh Mộc, tốt quá, cậu không chết huhuhu xin lỗi vì tôi đã đưa thư tình cho cậu. Tôi không phải cố ý, là do ma xui quỷ khiến thôi! Tôi không muốn chết, họ chắc chắn sẽ không để tôi yên! Cậu có thể giúp tôi không..."
Tôi khóc rống thể hiện sự hối hận, cuối cùng run rẩy đưa ra thỉnh cầu của mình.
Thiếu niên mới tỉnh lại ngồi dậy, toàn bộ quá trình biểu cảm không chút thay đổi, con ngươi đen nhánh nhìn quanh một lượt, sau đó im lặng cúi mặt xuống xem tôi biểu diễn.
Chờ tôi nói xong, cậu ấy đột nhiên giống như con rối sống lại, nở nụ cười: "Đúng vậy, bọn họ đều đáng chết."
Tôi không khóc nữa, ngồi trên mặt đất nức nở nhìn cậu ấy một cách đáng thương.
Thiếu niên chớp chớp mắt, đưa tay, giữ chặt cằm tôi nâng lên, lông mi hơi nhíu lại, con ngươi xinh đẹp nhàn nhạt chăm chú nhìn, nốt ruồi lệ chí trước mắt hấp dẫn người khác tới gần.
Cậu ấy tới gần, chiếc lưỡi đỏ tươi liếʍ từ má đến dưới mắt tôi.
Nước mắt trên má trái bị liếʍ sạch, còn lại một loạt cảm giác dính dáp.
Tôi ngây ngốc.