Hôm nay, bầu không khí của lớp học rất không đúng.
Sau giờ học buổi sáng, bạn học Thanh Mộc ở trước lớp, như thường lệ, ném chiếc bánh mì giá rẻ vào mặt bạn học đang quỳ như một con chó không hề có tôn nghiêm bên cạnh cậu ấy, chậm rãi nói: "Thứ nghèo nàn như vậy cậu cũng có thể lấy ra được."
Tôi thực sự đói bụng, muốn hét lên rằng hãy đưa tôi ăn cho! Nhưng lại không dám, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu xuống thấp hơn.
Hôm qua lấy hết can đảm để gửi thư tình đã là một bước tiến lớn rồi.
Tuy rằng chỉ là loại giấy là giấy ghi chép bình thường, bạn học Thanh Mộc chỉ thích xa xỉ phẩm lại ngước mắt lên nhìn tôi một cái, lần đầu tiên đôi mắt hếch lên quyến rũ có ma lực như lụa đỏ đó có phản chiếu hình ảnh của tôi.
Đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt tôi, nốt ruồi đen trước mắt giống như có ma lực khiến người ta choáng váng, màu môi đậm cùng làn da trắng nõn và mái tóc đen như than hình thành đối lập rõ ràng, cả người giống như lệ quỷ quyến rũ từ trong tranh bước ra.
"Đầu óc của cậu để đi đâu vậy." Cậu ấy nói.
Không rõ nguyên nhân, lại không hiểu sao lòng bàn chân bắt đầu ớn lạnh, tâm tư của thiếu nữ thẹn thùng hoàn toàn rút đi như thuỷ triều, tôi khẽ há miệng luống cuống ngập ngừng một lát, cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình sau nụ cười đầy nham hiểm của cậu ấy.
Do vóc dáng thấp bé nên từ khi nhập học đến nay tôi vẫn luôn ngồi ở hàng ghế đầu lớp, nhưng ba tháng trước bạn học Thanh Mộc chuyển đến lớp chúng tôi, cậu ấy đột nhiên ngồi ở hàng đầu tiên, tình cờ lại ngồi cạnh tôi.
Từ đó về sau tôi liền bị những người khác nhắm vào mà không hiểu tại sao, tuy rằng chỉ là mấy người này không hiểu sao lại lộ ra ánh mắt ghen tị thù địch với tôi mà thôi, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên nhân, là bạn học Điền Phong cùng lớp trong học kỳ trước tỏ tình với tôi lại bị tôi từ chối lặng lẽ nói cho tôi biết, ý mong tôi cách Tomie Thanh Mộc xa một chút.
Tôi làm theo, xuống dưới hàng cuối cùng ngồi, những ánh mắt nhìn trộm trong tối ngoài sáng kia mới dừng lại.
Khi đó tôi chỉ cảm thấy không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, bạn học thân thiện trước kia trong lòng vẫn chán ghét tôi, tôi không thấy có gì không ổn, cũng không cảm thấy đây là lỗi của bạn học Thanh Mộc, cậu dường như không nhận ra cái gì, vì thế tôi tiếp tục vùi đầu vào tự mình làm chuyện của mình. Ví dụ như học tập, ví dụ như mỗi ngày đi làm việc sau giờ học, tôi bình yên trải qua ba tháng.
Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện gϊếŧ người trong lớp.
Nguyên nhân bắt đầu là giáo viên trong lớp của chúng tôi đọc bài văn của một người trong lớp, nội dung là sự si mê với bạn học Thanh Mộc, giáo viên đọc xong liền lớn tiếng lăng mạ người kia, lại cùng cãi nhau với người kia, từ đó mở rộng chiến trường.
Mọi người trong lớp đều điên rồi, bầu không khí buổi sáng không thích hợp là điềm báo, buổi chiều thì bài văn và cuộc tranh cãi là ngòi nổ, rồi hoàn toàn hỗn loạn.
Các bạn học đều hành động điên cuồng trong trường, tôi trốn trong lớp học run rẩy.
Chiếc búa trong tay Điền Phong cực kỳ nặng, đồng tử cậu ta nheo lại không bình thường, tơ máu dày đặc, mặt không chút biểu cảm nhìn tôi, chậm rãi tới gần.
Tôi không thể lùi lại, điên cuồng lắc đầu.
"Ai bảo cậu đưa thư tình cho Tomie! Cậu..." Cậu ta thì thầm.
Tôi không biết có được sức lực lúc nào, đâm đầu vào bụng cậu ta, nghe thấy kêu rên liền chạy ra khỏi phòng học không quay đầu lại.
E là những người trong các lớp khác đều nghe thấy động tĩnh.
Ngay từ đầu có bảo vệ trong phòng bảo vệ cùng giáo viên của các lớp khác đi ra ngăn cản, lại bị đám điên đầu óc điên cuồng, bọn họ quả thật không hề kiêng dè, hại tất cả các lớp đều đóng chặt cửa sổ, lòng người hoảng sợ, không ai dám quản chuyện lớp 11B.
Có lẽ đã báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát vẫn chưa đến.
Người bình thường trong trường đều trốn trong phòng học của mình, chỉ còn lại hai mươi mấy người lớp B lang thang trong trường.
Tôi hoảng loạn đập cửa một lớp học khác, khóc lóc kêu cứu, không ai trả lời.
Mãi cho đến khi tôi đập rất lâu, bên trong mới phát ra âm thanh run rẩy: "... Đừng cố gạt chúng tôi! Mở cửa mới là kẻ ngốc!”
Tôi: "Tôi không lừa các cậu! Tôi không gϊếŧ ai cả, tôi cũng là nạn nhân!"
Không ai trả lời nữa.
Đột nhiên, đầu cầu thang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, tôi không dám ở lại, vội vàng trốn vào phòng thực hành mỹ thuật cách đó không xa, mở ngăn tủ chui vào, chen chúc với đống giá vẽ, tập trung nín thở.
Nhưng bật khóc là phản xạ có điều kiện không thể ngăn chặn, tôi chỉ có thể che miệng và mũi cố gắng giảm âm lượng.
Hoàn cảnh tối tăm trong tủ làm cho tôi không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.
Đầu tiên tôi nghe được âm thanh kéo lê, dường như có người kéo thứ gì đó vào đây.
Sau đó là âm thanh chói tai vang lên.
Trong tủ tối tăm, tôi che chặt miệng ức chế nỗi sợ hãi và tiếng thét chói tai sắp tràn ra khỏi cổ họng, nước mắt liên tiếp rơi xuống kẽ ngón tay ướt đẫm.
Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy.
Không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tủ, chỉ nghe thấy tiếng dao đâm vào.
Một người khác ngay cả hừ một tiếng cũng không có
Tiếng thở dốc thô bạo như dã thú của người đó khiến tôi không thở nổi.
Ai đang gϊếŧ ai?