1
Thế đang đào hầm cách tiền đồn vài trăm mét ngừng tay nói với Ngoãn:
- Sư đoàn cử tôi xuống phụ trách tiểu đoàn. Anh không phản đối đấy chứ?
- Ông hỏi chi lạ vậy? Chính là tôi đề nghị mãi mới có được ông. Tôi không mừng thì thôi sao lại phản đối chớ?
Cặp lông mày rậm đen chổi xể của Thế xếch lên:
- Vậy sao khi tôi cho thông tin đưa máy để liên lạc, anh không cầm?
- Tôi nói thật với ông nhé. Tính tôi nó vậy. Đây với đó mà máy với móc làm gì? Ông chạy lên với tôi hoặc bảo tôi xuống với ông. Mà tôi nói thật nhé, cái thứ cán bộ tiểu đoàn như chúng ta, đánh nhau là phải bám lấy lính. Trực tiếp cẩm tay chi việc chưa ăn ai huống chi nói qua dây với nhợ.
- Việc đó còn phải tranh luận với nhau dài dài đấy anh ạ! Tôi có nghe anh em nói anh là người gan dạ nhưng lãnh đạo chỉ huy bộ đội ào ào. Cái gì chứ đánh giặc không vậy được đâu. Coi thường cái chết, coi thường xương máu của đồng đội là tội không thể tha.
- Ấy chết! Mới về làm việc với nhau mà ông đã vội quy kết cho tôi nhiều tội quá. Đúng. Tôi là thằng lính. Đã qua trường trại gì đâu. Biết gì làm nấy. Không có bài bản. Bỏi thế mới tha thiết xin trung đoàn điều một tiểu đoàn trưởng về đây. Còn cái việc không sợ chết là người ta thêm cho tôi. Thú thật với ông, tôi sợ chết lắm chớ. Sợ nên mới còn sống đến chừ. Sợ nên mỗi lần đối mặt với cái chết phải tính toán, tìm cách để sống. Sống mà hoàn thành được nhiệm vụ mới khó. Chứ không sợ chết, phơi lưng phơi ngực ra cho thằng địch bắn, hay hớm gì? Còn cái việc coi thường xương máu đồng đội, ông nói vậy oan cho tôi quá. Cái đổ ông phải nói với...
- Thôi, thôi. - Thế sợ Ngoãn quá đà nói ra cái điều phạm huý - Tôi hay nói thẳng nói thật, có gì không phải anh bỏ qua. Giờ tôi bàn với anh thế này nhé. Đội hình tiểu đoàn ta bố trí như vậy được rồi. Trong hai cán bộ quân sự, nhất thiết phải có một người ở hầm chỉ huy, một người ở phía trước. Pháo chuyển làn bắn vào trung tâm, bộ đội phải chiếm ngay tiền đồn c. Không chiếm được coi như Tiểu đoàn 9 chúng ta bị loại ngay khỏi vòng đầu.
- Tôi hơi lạ, tại sao ông phải nói với tôi như vậy. Mặt Ngoãn nhăn nhó - Tôi không có bài bản thật nhưng chả lẽ cái điều tối thiểu ấy cũng không biết.
Thế bật cười khe khẽ. Tiếng cười nghe như một lời trách:
- Té ra nói chuyện với anh khó thật. Tôi đâu có nghĩ thế. Tôi chỉ xác định quyết tâm của chúng ta mà thôi. Với lại, anh để tôi nói hết ý đã có được không:Tôi là tiểu đoàn trưởng, anh phải nghe tôi chứ! Bây giờ tôi phân công. Tuỳ anh chọn. Trong hai đứa ta, một ở lại hầm theo dõi chỉ huy các đại đội, một bám phía trên, đốc thúc bộ đội giải quyết các tình huống cụ thể. Anh chọn đi.
- Tất nhiên tôi lên cùng bộ đội mở cửa.
Đạn pháo ầm ầm trút xuống tiền đồn c. Mảnh đạn, đá đất té tát xung quanh, nhưng Ngoãn đã mất hút trong khói đạn bác mù mịt. Đã rõ là anh tỏ thái độ “không chịu” đối với tiểu đoàn trưởng mới của mình. Anh không dự họp Đảng ủy sư đoàn mở rộng bữa trước nhưng anh nghe nói lại: Khi về Tiểu đoàn 9, Thế đã nói với cấp trên một câu không chê vào đâu được: “Xuống đơn vị, nếu không đưa bộ đội vào chiếm được Thượng Đức thì không quay lại sư đoàn nữa”. Câu nói ấy bộc lộ phẩm chất của người anh hùng đấy. Ngoãn rất phục và chờ đợi. Nhưng té ra ở đời, lời nói và việc làm xa nhau lắm. Việc đầu tiên trong trận đánh, Ngoãn thấy Thế thật khôn ranh. Anh ta di chuyển tới đâu bắt lính đào hầm hào rất chu đáo. Theo anh ta, nào là bảo vệ, liên lạc, thông tin và bùng nhùng một mớ dây nhợ nối với trung đoàn, sư đoàn, các đại đội. Ngoãn thấy chốc chốc Thế lại báo cáo với cấp trên, chốc chốc lại gọi chỉ huy đại đội dặn dò. Tròi ơi! Chỉ huy kiểu đó, ai chả chỉ huy được. Ngoãn cần một tiểu đoàn trưởng về đây không phải để bày biện ra những thứ ấy. Hãy cầm lấy súng xáp vô với bộ đội, đốc thúc bày vẽ những trường hợp cụ thể. Hãy bỏ ngay cái tác phong chỉ tay năm ngón thường có ở cơ quan cấp trên đi. Ở đây không cần.
Thế nhìn Ngoãn mất hút trong khói đạn, chép miệng. Anh đã đọc được những gì đang diễn ra trong đầu Ngoãn. Nếu sau trận đánh, cả hai còn sống, nhất định anh sẽ để nghị cấp trên cho Ngoãn theo học một lớp quân sự. Đánh giặc cũng là một cái nghề, phải học thôi...
Pháo chuyển làn. Khoảng ba mươi phút, kể từ khi viên đạn đầu tiên xé màn đêm rơi xuống khu vực của địch, Tiểu đoàn 9 đã chiếm được tiền đồn c khá dễ dàng. Cối 160 ly, pháo 85 ly tiếp tục dội vào từng lô côt, từng hoả điểm của địch trong Thượng Đức.
Phía Hà Tân, Đại đội 2, Tiểu đoàn 7 vừa nhớm chân đến đầu cầu đã bị địch quạt đạn xối xả. Tốp đi đầu không kịp vào, không kịp ra. Các tốp tiếp theo bị địch đánh bật trở lại, đội hình bẹp gí không nhích nổi một bước... Dĩ nhiên, phía trên, Ngoãn không thể hiểu hết mọi tình huống. Anh bảo liên lạc xuống nói với Thế: Gọi điện cho trung đoàn, sư đoàn, ngừng bắn cối 160 ly để bộ đội mở cửa.
- Mẹ kiếp, sao chúng ngu thế chớ? Lúc cần bắn không bắn?
Câu chửi tục của Ngoãn thu vào máy điện thoại của thông tin đi theo. Đang cuống quýt lo vì những tình huống không thuận của trận đánh Thế vẫn phải bật cười “ Thế đấy, anh ta đã thấy sự cần thiết của máy móc dây nhợ chưa?” Nghĩ thế, anh nói:
- Thông tin đâu? đưa ống nghe cho anh Ngoãn.
Lẩn này, Ngoãn nhanh nhảu vồ lầy máy nhưng không phải để nghe mà để chửi. Giọng lia lia như súng liên thanh:
- Ông bảo cái bọn pháo binh ấy. Thừa đạn cối thì đổ xuống sông hẩy. Mẹ kiếp! Bộ đội đang áp sát hàng rào mà cối choảng lên thế thì bố ai dám váo. Chúng nó mù hay sao chớ?
- Anh Ngoãn, bình tĩnh lại đi. Đã ai lệnh cho bộ đội mở cửa đâu. Tiểu đoàn 7 đang gặp khó ở đầu cầu Hà Tân. Anh cho bộ đội áp sát hàng rào chi vội vậy? Thế cầm máy nói với Ngoãn.
- Ơ, cái ông này. Tiểu đoàn 7 kệ nó chứ. Nó là tiểu đoàn dự bị. Thằng Tiểu đoàn 8 thay nó mới quan trọng. Còn chúng ta không vào đưa tử sĩ trong rào ra còn để đến bao giờ chớ? Ông lên mà xem, xác anh em mình đã rữa thối ra...
- Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. - Giọng Thế bỗng nghẹn tắc. Anh ráng nói trong khi giọng đã lạc đi trong tiéng khóc nấc - Cẩn thận và chầm chậm thôi anh Ngoãn ạ Cối 160 ly chưa dừng đâu. Người ta xử lý toàn cục chứ đâu riêng tiểu đoàn mình.
Thế cũng chỉ nói được đến vậy. Anh rút khăn mùi xoa bịt vội mũi miệng. Xác tử sĩ đang được chuyển từ hàng rào ra. Ruột gan trong người Thế bỗng quằn quại nôn nao. Chiếc khăn mùi xoa bật hỏi miệng. Anh vội úp đầu xuống đất. Tất tật có cái gì trong bụng anh tuôn ráo ra ngoài. Quanh đó nhiều chiến sĩ cũng đang nôn ói...
Bộ đội phía trên đã quen hơn với mùi đồng đội - những con người đã nằm mấy ngày liền trên rào kém gai, trên đá sỏi cỏ dại. Những thi thể đã mềm oặt, nhũn nhẽo. Những thi thể ấy đang trên lưng, trên vai bộ đội. Nét mặt họ đầy thương cảm. Họ đi nhanh trong tiếng đạn cối, tiếng đá đất văng rào rào. Khi chuyển những thi thể ấy cho người khác, bàn tay họ nhẹ nhàng, mắt rớm lệ. Đối với họ, hình như những thi thể ấy vẫn còn sống. Vẫn phải được nâng giấc thật chu đáo. Và khi bàn giao cho người khác để trở lại vị trí chiến đấu cái vị trí mà rất có thể họ sẽ lại y như đồng đội của mình, họ vẫn thấy có gì bịn rịn khó nói nên lời.
2
12 giờ 35 phút, cối 160 ly tạm ngừng bắn. Ngoãn chỉ còn chờ có thế. Anh khoát tay hô bộ đội xung phong. Những chùm khói trắng trùm lên các lớp rào. Bộc phá ống choá lửa, cửa được mở bung. Bộ đội xông lên ào ạt. 16 giờ 10 phút, Ngoãn bảo thông tin báo cho Thế hay đã mở cửa xong. Ngoãn lại nói, tiếng vọng vào máy: “Cái ông Thế buồn cười bỏ mẹ, cứ nhùng nhàng phía dưới làm gì mãi thế không biết”. Ngoãn không hề biết ràng, Thế cũng đã rời hầm chỉ huy từ lâu. Anh đang chỉ huy đại đội 11 chớp thời cơ chiếm thêm tuyến lô cốt thứ 2.
Điều hoàn toàn không ngờ đối với Thế và Ngoãn là tại đây họ lại vấp phải một hàng rào ngăn cách. Trong lúc bộ đội nhì nhằng không tiến lên được thì từ hầm ngầm, từ các lô cốt bị sụp đổ, hoả lực địch bỗng ngóc dậy giăng thành lưới lửa trước mặt bộ đội.
- Tấn ơi! - Ngoãn gọi như cầu khẩn - Còn bộc phá ống không? Có cách gì mở nốt hàng rào phân cách không?
- Trinh sát quân ta dở òm - Tấn nghỉ mà thương Ngoãn quá. Khi Ngoãn đã phải cần đến Tấn có nghĩa là tình huống cấp bách lắm rồi. Tấn vẫn biết lòng Ngoãn không muốn Tấn dính vào những việc nguy hiểm. Anh cũng đã tính đến nát óc cách gì đó để mở tiếp hàng rào phân cách nhưng chịu. Bây giờ, lo bảo vệ tính mạng đã quá khó còn nghĩ gì đến việc mở đến gần hàng rào.
- Không được đâu, anh Ngoãn ơi! Giờ lo sao diệt các hoả điểm địch...
Như để trả lời Tấn, đại liên, trung liên phía trong hàng rào lại đồng loạt nhả đạn. Bộ đội nằm bẹp gí nhưng vẫn có tiếng hen, tiếng nấc: “Có lẻ phải lùi lại thôi. Không thể để bộ đội thương vong mà chẳng để làm gi” Thế bàn với Ngoãn. Ngoãn gật đầu đồng ý, cả hai ra hiệu cho bộ đội lui dần ra khỏi tầm đạn. Nhưng chao ôi! Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Ngay sau lưng họ, từng tốp A37 đang bổ nhào cắt bom. Nhiều người đã dính miểng, ôm đầu, ôm cổ, ôm vai, miệng méo xẹo. Cũng có người đã nằm bất động, máu xối thành dòng bắn vọt lên. Bộ đội Tiểu đoàn 9 đang bị ép giữa hai làn đạn.
- Không xong rồi. Cho bộ đội đào hầm đi thôi. - Ngoãn nói với Thế.
Nhưng chẳng đợi lệnh, tiếng rột roạt lách cách của xẻng xắn vào đất đá đã vang lên. Tự người lính biết phải làm gì để bảo vệ mình trong nhưng tình huống hiểm nghèo.
Cũng chính lúc đó, Thế nhận được lệnh trung đoàn trưởng Nguyễn Quỳ qua máy, giọng như khóc: “Anh Thế ơi! Anh tìm cách đưa bộ đội vào đi chứ! Chả lẽ... Tròi ơi! Không vào được bây giờ thì đến lúc nào nữa chứ...”.
Vẫn chứng nào tật ấy, vừa nghe Thế nói lại lệnh của trung đoàn trưởng, Ngoãn cau có:
- Bảo ông ấy đến đây mà đưa bộ đội vào. Quái quỷ cái thằng địch sao nó lắm hàng rào, lắm hầm ngầm đến thế không biết. Mấy bố ở xa tít mù, làm sao biết được nông nỗi này chứ? ông cứ ở đây nhé. Tôi phải lên xem thế nào? Chẳng lẽ không có cách gì vượt qua được lớp rào phân cách?
- Được thôi. Tôi chỉ xin anh một điều, cẩn thận, hết sức cẩn thận. – Thế nhìn Ngoãn đăm đắm. Đôi mắt trĩu nặng.
Trước lúc Ngoãn trườn lên đã có một cán bộ đại đội, hai cán bộ trung đội và ba chiến sĩ khác làm như anh. Họ đã không trở lại. Ngoãn nhìn thấy rõ thân thể họ nằm gục ngay cạnh hàng rào.
Tất cả mọi cập mắt của chiến sĩ đang dồn hết về phía Ngoãn. Thằng dịch không còn giăng lưới đạn ngăn ta như trước. Mỗi khi có người xuất hiện nó mới bắn. Những viên đạn như có mắt. Ngoãn không trườn tiếp lên phía trước. Anh đang rẽ ngang. Thế dõi theo từng cử động nhỏ của Ngoãn. Tại sao Ngoãn lại rẽ ngang phía rẽ ấy rất nguy hiểm. Có một chiếc lô cốt sụp ở đó. Ở đó có một khẩu đại liên của địch rất lợi hại. Hay là Ngoãn muốn tiêu diệt khẩu đại liên. Bỗng Thế thét lên một tiếng. Không còn rõ là tiếng gì rồi gục một xuống. Thế nhìn thấy Ngoãn vụt đứng dậy ném một quả lựu đạn rồi đổ gục xuống trong tiếng rít mãn nguyện của khẩu đại liên...
Tấn bò về phía Thế. Đợi Thế ngẩng mặt lên, anh nói:
- Thủ trưởng cho em lên đưa tiểu đoàn phó xuống.
- Đưa thế nào được. Nó vãi đạn thế kia.
- Tiểu đoàn phó lên được, em cũng lên được chớ sao?
Thế tròn xoe mắt nhìn Tấn. Anh chợt nhận ra người lính trẻ sao giống Ngoãn một cách lạ lùng, giống mặt mũi, giống dáng vóc, giống giọng nói. Và anh cũng chợt nhận ra người lính rất quả cảm, rất tự tin. Anh nói:
- Được nhưng cẩn thận.
Tấn bò đi. Anh đã phát hiện ra bọn địch ở chiếc lô cốt sập kia. Súng giấu dưới hào. Khi nhìn thấy bộ đội, chúng mới chồm dậy nã đạn. Như vậy nếu trườn sát mặt đất chúng không thấy gì. Tiểu đoàn phó Ngoãn “bị” là do ngóc lên ném lựu đạn. Trái lựu đạn của Ngoãn không trám miệng được khẩu đại liên nhưng tinh thần của Ngoãn khiến Tấn thấy mình thật đáng trách. Tấn nghĩ rằng việc đó phải là của mình, của thằng lính đã đảm nhận bung sạch các lớp rào, mở cửa cho bộ đội vào. Tiểu đoàn phó còn biết bao công việc. Vừa bò Tấn vừa nghĩ: “Tại sao ai cũng nghĩ là tiểu đoàn phó đã chết. Tiểu đoàn phó chỉ bị thương thì sao?”. Tấn khẩn cầu cho anh của mình chỉ bị thương. Anh sẽ tìm mọi cách đưa Ngoãn ra phía ngoài...
Kia rồi! Tấn đã nhìn thấy Ngoãn. Ngoãn nằm sấp, đầu ngoẹo sang một bên. Ngoãn không còn động cựa. Dưới lớp bụng đang chà xát vào mặt đất của Tấn bỗng nóng rẫy lên. Lòng anh quặn đau, Mới đó thôi, Ngoãn còn kể chuyện tiếu lâm và khoe mình là cán bộ tiểu đoàn phó trẻ nhất toàn quân, vậy mà chốc đã thành người thiên cổ.
Không thể cõng hoặc bế Ngoãn được. Loi ngoi trên mặt đất, đạn thằng địch bay tới liền. Chỉ còn cách kéo. Anh Ngoãn ơi! Em xin lỗi. Em không thể làm khác được. Tấn túm lấy cổ tay Ngoãn kéo. Bỗng Tấn giật thót như gặp ma giữa ban ngày. Ngoãn trừng mắt nhìn Tấn.
- Em làm cái trò gì thế? Kìa, úp mặt xuống, nó bắn bể đầu bây giờ...
- Trời! Em cứ tưởng...
- Tưởng anh “ngoẻo” rồi phải không? Còn lâu nhé. Hú hồn hú vía. Hóa ra cái chết rờ đến người ta không dễ - Tấn nghĩ. Ngoãn biết bộ đội phía sau cho là anh đã chết. Thằng địch cũng tin thế. Nó quạt một tràng đại hên. Anh đổ người xuống. Thật ra, khi quả lựu đạn vừa rời khỏi tay, Ngoãn nhào ngay. Chùm đạn bắn vào anh chậm hơn một tích tắc. Anh chỉ nghe đạn lùa veo véo trên lưng, trên đầu.
Anh nằm yên tại trận, ngoảnh mặt vào lớp rào và tự hỏi: “Có thật cái lớp rào cản xung phong của chúng mày khiến quân ta không thể vượt qua?”. Không đúng, chỉ một lớp rào chứ bao nhiêu. Bước bộ hai bước lên lớp rào là nhảy qua được bên kia. Khó là làm sao giày dép khi bước lên không bị thép gai chọc thủng. Tiên sư bố chúng mày nhé! Ông nghĩ ra cách rồi. Một sáng kiến vừa loá sáng trong đầu Ngoãn lại tắt lụi. Khẩu đại liên phía trái anh vẫn là cản trở lớn nhất. Quân ta cách gì rồi cũng nhùng nhằng khi vượt qua rào. Và thời gian nhùng nhằng đó đủ để địch quạt đạn tơi tả. Phải diệt khểu đại liên mới xong. Nhưng diệt bằng cách nào? Anh đang bóp óc tính toán thì giật nảy người khi có ai chạm tay. Ơ, hoá ra là Tấn. Cái thằng Tấn, đứa em trai bất trị của anh.
- Mày liều quá đấy Tấn ạ! Ai cho phép mày lên đây chứ?
- Em xin phép thủ trưởng Thế hẳn hoi mà anh.
Người Ngoãn bỗng nóng rực. Cứ mở miệng là hắn cãi rau rảu và tay anh ngứa ngáy muốn cho ăn cái bạt tai. Hắn lấy nệ đã nói với tiểu đoàn trưởng để trộ mình. Láo.
Nhưng mà láo thế chứ láo nữa cũng chịu. Sống chết ở đây đang tính từng phút từng giây. Vừa nãy anh chẳng đã cầu cứu nó mở rào đó thôi. Phải nhẹ nhàng bảo nó quay xuống đã, sau sẽ hay. Anh dịu dàng:
- Thôi được. Em nghe anh, bò trở lại đi. Nói với anh Thế là lớp rào trên đây không cần mở vẫn qua được. Bảo bộ đội cởϊ áσ ra vắt lên rào, bước lên đó mà nhảy. Không được luống cuống. Phải thao tác thật nhanh. Thời cơ là lúc khẩu đại liên kia nổ tung. Nghe chưa đấy. Địch còn nhiều hoả lực nhưng những chỗ khác không nguy hiểm mấy.
- Em hiểu rồi. Nhưng anh về tổ chức cho bộ đội xung phong vẫn hay hơn. Anh là thủ trưởng. Khẩu đại liên kia để đó em xử cho.
Ngoãn mở to mắt nhìn Tấn. Anh đã nói gì đến việc điệt khẩu đại liên kia đâu? Tại sao nó lại đoán được ý anh. Càng sửng sốt, anh càng tức điên. Nó đã không nghe anh, còn tở ra hiểu hơn anh. Mà láo, không biết ai dạy, nó còn phân việc cho anh nữa đấy.
- Anh tháo cho em xin thêm quả lựu đạn. Phải đợi hơi lâu. Em sẽ băng tít ra đằng kia rồi mới tiếp cận dần khẩu đại liên. Quan trọng nhất là anh làm sao thu hút thằng địch về phía bên kia... Thế nhá...đừng để nó rảnh mắt ngó qua bên em.
Không đợi Ngoãn đồng ý, Tấn đưa tay tháo quả lựu đạn ở thắt lưng Ngoãn rồi bò đi. Ngoãn nhìn theo, vừa ngơ ngác vừa giận đến nghẹt thở. Thế này thì nó là anh mình, là thủ trưởng của mình rồi. Nhưng biết làm sao được đây? Phải nhanh chóng triển khai kế hoạch của Tấn, nếu không mọi việc sẽ nát bét.
Ngoãn bò như một con rắn trở xuống. Nỗi lo âu dằn vặt của anh để lại phía sau. Vừa bò anh vừa nghĩ cách nghi binh lừa thằng địch để Tấn không bị chủng chúi mùi vào. Thế thấy Ngoãn trở lại ngỡ như mình nằm mơ. Anh đấm thùm thụp vào ngực mình:
- Bậy quá! Bậy hết sức. Vậy mà tôi điện vô trung đoàn bảo anh “bị” rồi. Tôi cáu với trung đoàn trưởng, thế mới hỗn chứ! Ai bảo ông ấy cứ nằng nặc đòi bộ đội xung phong.
- Ông ấy nói thế là đúng đấy. Không xung phong được là tự tử cả tiểu đoàn...
Lời Ngoãn bị át đi trong tiếng máy bay ào ào và tiếng bom nổ loạn óc. Thế níu người Ngoãn kéo vào hầm. Ngoãn thở phào. Bộ đội đã rút kinh nghiệm, áp sát hàng rào và đào cho mình một nơi tránh đạn, tránh bom. Thương vong không đáng kể.
- Bây giờ thế này thôi, Ngoãn nói như thét vào tai Thế. - Ông cho các loại súng châu vào bắn nốt cái hàng rào kia ra. Tập trung một chỗ thôi. Đạn sẽ xé ra một lối đi. Một số khẩu khác bắn vào đất. Bắn dích dắc thành những cái hố. Bộ đội xung phong sẽ nấp vào những hố đạn. Tôi sống được cũng là nhờ trú vào những chỗ ấy. Phải tìm cách thu hút cái thằng đại liên kia kìa. Nó phải dán mắt dồn mũi vào một chỗ khác. Cậu Tấn đang tiếp cận tới đít nó rồi. Thấy lựu đạn nổ là cho bộ đội xung phong ngay...
Đại liên, trung liên, cối cá nhân của bộ đội cùng một lúc tương đạn vào hàng rào trước mặt. Hoả lực địch cũng hốt hoảng phóng đạn tối tấp vào đó. Lớp rào đang toả khói mù mịt. Cùng lúc, một chớp lửa loá loá vụt lên nơi chiếc lô cốt sập. Khẩu đại liên đang điên cuồng xối đạn về phía hàng rào bỗng im bặt.
- Xông lên anh em. - Tiếng Ngoãn như reo. bộ đội bung dậy từ lòng đất, lao như tên bắn về phía hàng rào. Những chỗ có thể lách qua, bóng áo xanh vun vυ't, mất biến vào bên trong. Bộ đội quăng áo lên trên lớp rào nhảy tới. Súng trong Thượng Đức vẫn châu ra bắn tới tấp. Nhưng con đê đã thủng.
Ngoãn hai tay cầm hai khẩu AK đặt lên trên hàng rào. Anh úp mình trên hai khẩu AK bảo bộ đội bước lên lưng anh mà vượt. Một chiến sĩ chần chừ bị Ngoãn mắng té tát:
- Thủ... thủ... cái khỉ gì, bước lên, vượt nhanh. Nó xuyên đạn vào đầu bây giờ.
Một người bước qua. Người thứ hai. Người thứ ba rồi vô số những bước chân đặt lên lưng Ngoãn.
Anh là người cuối cùng rời khỏi hàng rào. Lưng đau như dần. Mẹ kiếp, lưng với chả lưng. Thế này thì còn làm ăn nỗi gì. Ngoãn bước xiêu vẹo theo bộ đội.