Tôi quay đầu nhìn về phía Trương Vân, sắc mặt cô ta cũng mặt cắt không còn hột máu, trắng bệch.
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, co ta cứng ngắc xoay người lại đối diện với tôi.
Cô ta vô thức nắm lấy tay tôi.
Biểu cảm trên mặt sợ hãi tột độ:
“Trương Uyển Như, tôi sợ.”
Từ sau ngày chạy trốn khỏi Trương phủ, Trương Vân tuyệt không mở miệng nhắc đến chuyện quay về nhà họ Trương, làm nữ chính nghịch thiên cải mệnh nữa.
Cô ta trầm tĩnh hơn nhiều, mỗi bước chân đều theo sát phía sau tôi.
Trong thế giới nguy hiểm này, chúng tôi không dám tin bất cứ ai.
Chỉ có thể dựa vào nhau, những người cũng là kẻ xuyên không.
Dù chúng tôi đã từng oán hận nhau, nhưng bây giờ, chúng tôi trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau.
Chúng tôi lấy bùn trát đen mặt, theo những người trồng rau đi ra khỏi thành.
Tôi tự biết tôi và Trương Vân không đủ dũng khí và lực lượng để phản kháng.
Chúng tôi kỳ lạ bị cuốn vào tai họa này.
Không có bàn tay vàng, không có cơ hội, tôi học kinh tế và Trương vân học múa ba lê, ở thời cổ đại này không có đất dùng.
Chúng tôi chỉ là hai người bình thường không thể bình thường hơn.
Thứ chúng tôi có thể làm, chỉ có chạy trốn.
Chạy trốn tới nơi mà ai cũng không thể nhận ra được chúng tôi.
Một đường ra khỏi thành thuận lợi, nhưng vào lúc mà chúng tôi ra khỏi thành, trong thành lại thiết quân luật.
Binh lính dẫn đầu cầm cây súng dài ở cổng thành lần lượt kiểm tra từng người, ở trên tường thành dán cáo thị.
Giọng binh lính như tiếng chuông: “Bắt sống được kẻ phạm tội, thưởng ngàn lượng vàng.”
Tôi trốn ở trong nhóm người, hơi run rẩy ngẩng đầu.
Hình vẽ người phụ nữ được treo thưởng trên bản cáo thị, tôi nhìn thấy là tôi và Trương Vân.
Và người khen thưởng được ghi ở góc bên phải.
Là Cố Hiên Lãng.
Xong rồi.
Không kịp nghĩ nhiều nữa.