Cho dù là như vậy, tôi vẫn không dám chậm bước chân như cũ.
Liều mạng chạy về phía trước.
Đợi tới khi ta lôi Trương Vân trèo ra từ miệng lỗ bên kia thì trời đã tờ mờ sáng.
Tôi và Trương Vân đầu bù tóc rối, nhếch nhác trèo lên đầu cầu, dựa vào bên cầu mà thở.
Trương Vân căm hờn giằng tay tôi ra, giọng nàng ta vẫn còn run: “Các người đều là lũ đi*n! Đồ đi*n! Bây giờ tôi sẽ về nhà họ Trương!”
Cô ta xoay người rời đi, nhưng khoảnh khắc quay người lại lại ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.
Trong miệng không ngừng phát ra tiếng khặc khặc, giống như nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt cô ta.
Miệng lỗ chúng tôi chui ra vừa khéo gần Hằng vương phủ.
Ở cái cầu nhỏ lấy con đường lát đá xanh làm ranh giới, từng chiếc kiệu hoa màu đỏ tươi lần lượt nối tiếp nhau theo trình tự khống rối loạn hướng về phía Hằng thân vương phủ, liên tiếp nhau như đàn kiến vận chuyển hàng hóa.
Mà một bên khác, hết xe này tới xe khác phủ vải trắng chậm rãi đi ra khỏi Hằng thân vương phủ, hướng về phía bãi tha ma ở xa xa mà đi tới.
Những miếng vải trắng kia đã không thể gọi là màu trắng được nữa, mà bị máu tươi thẫm đẫm thành màu đỏ đen.
Mà các chi lộ ra từ trên xe cũng đều khuyết thiếu không toàn vẹn, máu thịt lẫn lộn.
Người lái xe cau mày nói: “Này, mớ gái xuyên không này yếu đuối chẳng chịu được dày vò, ch*t nhanh thật đấy.”
“Hoàng thượng hạ lệnh, đưa tới một người gi*t một người. Có thể chế* không nhanh sao?”
Cô gái xuyên không đưa tới Hằng thân vương phủ đều phải ch*t.
Mà hung thủ thật sự gi*t chế* bọn họ không phải Cố Hiên Lãng, còn có hoàng đế trên vạn người.
Cố Hiên Lãng chỉ là nanh vuốt giúp hắn hành hung thôi.
Trong Hằng thân vương phủ, không có kịch bản nữ chính nghịch thiên cải mệnh, cái có chỉ là một đường đi đến chô ch*t không quay lại.
Tôi nín thở, tim đập như trống.
Sự sợ hãi trỏng lòng càng ngày càng lớn.
Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm cái gì?
Cần cô gái xuyên không vì năng lực và học thức của bọn họ.
Vậy tại sao còn phải gi*t bọn họ?
Tôi có năng lực chống lại kẻ thống trị tối cao của thế giới này không?
Tôi không biết nữa.
Trong đầu tôi như một mớ hỗn độn cái gì cũng không thể lý giải rõ ràng.
Nhưng chỉ có một ý nghĩ ngày càng rõ hơn trong lòng tôi.
“Nhất định phải giấu kỹ thân phận bản thân, giấu thật kỹ mới có thể sống sót.”