Chuyên Nghiệp Cắt Tơ Hồng

Thế giới 1- Chương 26: Bởi vì gọi Chủ tịch nghe rất tình

"Trời tối rồi..." Tạ Bách Viễn ôm lấy eo cậu nói.

"Ừm." Thẩm Thuần liếc mắt đáp: "Trời tối rồi, định tới trải qua Trung thu với Chủ tịch, kết quả anh lại uống say không biết gì."

"Đừng gọi tôi là Chủ tịch, tôi tên là Tạ Bách Viễn." lời nói của Thẩm Thuần không biết chạm vào dây thần kinh nào của hắn, Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, chống cánh tay nhìn Thẩm Thuần, trong mắt có cảm xúc phức tạp nói không nên lời: "Tại sao không gọi tên tôi?"

Hắn không muốn chỉ làm bạn bè, hắn muốn thử tới gần. Mặt trời chói mắt không thể thuộc sở hữu của một người, nhưng cố tình hắn lại cứ muốn độc chiếm.

"Bởi vì gọi Chủ tịch nghe rất tình." Thẩm Thuần nhếch môi cười nói.

Nghe hay và cũng mập mờ hơn là gọi thẳng tên.

Ánh sáng ngoài cửa sổ không sáng, nhưng đủ để Tạ Bách Viễn thấy rõ ánh mắt Thẩm Thuần. Hắn cảm thấy có lẽ mình thật sự say, nếu không làm sao có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình như vậy của cậu, nghe được lời nói mập mờ đến thế. Ngón tay Tạ Bách Viễn sờ lên mặt Thẩm Thuần, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua mắt cậu, vuốt ve khóe mắt nhiều lần: "Ánh mắt của cậu thật đẹp."

"Vậy anh có muốn hôn nó không?" Thẩm Thuần đè thấp giọng rù quến nói. Trong khoảnh khắc đó, lời thì thầm kia khiến cho cậu có chút giống hải yêu trong biển dụ dỗ người ta lật thuyền.

Tạ Bách Viễn nuốt một cái, yết hầu dao động lên xuống. Hắn kéo cổ áo Thẩm Thuần, động tác hôn lên khóe mắt cũng rất đỗi dịu dàng.

Thẩm Thuần khẽ chớp mắt, lông mi sượt qua khóe môi, bàn tay dán lên ngực Tạ Bách Viễn, nơi đó đập rất điên cuồng, chứng tỏ người này thích mình.

Thứ như tình yêu này, nó có thể dễ dàng lấy được bằng chút thủ đoạn và vẻ bề ngoài. Nếu đổi lại là người khác cũng hành động như thế này, cũng không phải là không thể thay thế. Nhưng bây giờ ở chỗ này là hắn, người này thích chính là mình, vậy thì hãy thích sâu đậm đi.

Mối tình đầu ư? Hình như không hề hưng phấn như trong tưởng tượng, nhưng cũng không tính là xấu. Dù sao cậu cũng sẽ không phụ lòng hắn.

Tay Thẩm Thuần giữ thắt lưng Tạ Bách Viễn, lúc xoay người đè người kia lên trên cửa, sau đó hôn lên môi hắn.

Mềm mại, có mùi rượu, nhưng rất thoải mái.

Nụ hôn cũng không sâu lắm, cho đến khi Thẩm Thuần buông ra, Tạ Bách Viễn đã gục trên vai cậu ngủ thϊếp đi. Hai má hắn đỏ bừng, dáng vẻ lúc ngủ cũng không lạnh lùng cứng rắn như khi tỉnh, trái lại mang theo vẻ trẻ con vô hại.

So sánh tuổi tác mà nói, Tạ Bách Viễn quả thật là còn nhỏ so với cậu.

Là người lớn tuổi hơn, chiều chuộng người yêu nhỏ tuổi lại non nớt thêm chút cũng là việc nên làm.

Thẩm Thuần ôm người lên, ôm người nặng hơn 65kg lên một cách dễ dàng.

Vóc dáng của Tạ Bách Viễn ít nhất trên 181, hơn 65kg coi như là nhẹ.

Đặt người lên giường, thay quần áo dính rượu, lại lau mặt và tay cho người đó. Thẩm Thuần đặt một cái chậu ở bên cạnh giường Tạ Bách Viễn, nhìn xung quanh một chút, sau khi suy nghĩ một lúc thì nằm lên giường của mình.

Mỗi người đều có phản ứng khác nhau sau khi tỉnh dậy sau cơn say, cậu có phần mong đợi phản ứng của Tạ Bách Viễn sau khi tỉnh dậy.

Tạ Bách Viễn nết say không tệ, ngủ là thật sự ngủ, cả đêm cũng không thấy đi tiểu đêm hoặc là nôn mửa, quả thật rất yên ổn.

Lúc Thẩm Thuần thức dậy vào buổi sáng, hắn vẫn đang vùi thật sâu vào trong gối đầu. Cậu nghĩ rằng có lẽ người kia sẽ không tỉnh sớm, Thẩm Thuần thay sang đồ thể thao bắt đầu chạy bộ buổi sáng của một ngày.

[Ký chủ, chúc mừng cậu thoát ế! Tung hoa!] 521 hưng phấn tung hoa.

Nhất định là bởi vì nó tên là 521, cho nên ngay nhiệm vụ đầu tiên ký chủ đã yêu đương rồi. Nó không nên ở tổ Cắt Duyên, đáng lẽ nó phải ở tổ Tơ Hồng mới đúng, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau.

[Cảm ơn.] Thẩm Thuần cười nói.

[Phỏng vấn một chút, tại sao ký chủ thích Tạ Bách Viễn?] 521 hỏi.

[Đẹp trai.] Thẩm Thuần trả lời.

[Còn gì nữa không?] 521 tiếp tục hỏi.

[Đẹp còn chưa đủ hả? Yêu cầu nhiều như vậy, hệ thống mày sao lại lòng tham không đáy thế chứ.] Thẩm Thuần chậc một tiếng nói.

521 bị ngược đãi, 521 oan uổng, 521 uất ức: [Tôi không có.]

[Có khuôn mặt là đủ rồi, đối nhân xử thế làm việc nhất định phải biết thỏa mãn, thỏa mãn mới có thể vui vẻ.] Thẩm Thuần cười nói.

521 Được chỉ dạy, cũng nghiêm túc ghi chép vào sổ.

Lúc Tạ Bách Viễn tỉnh lại đau đầu dữ dội, lúc xoay người muốn đứng dậy, trong đầu lại lóe lên một vài đoạn ngắn.

Đêm qua Thẩm Thuần trở lại? Mình đè người ta lên cửa nói mắt người ta đẹp, còn hôn môi?

Đoạn ngắn khiến ý thức của hắn lập tức tỉnh táo lại, Tạ Bách Viễn theo bản năng nhìn về phía giường bên cạnh, khi nhìn thấy giường sạch sẽ gọn gàng nhất thời cũng không biết mình thở phào nhẹ nhõm hay là mất mát nữa.

Cho nên hắn thật sự mộng xuân sau khi say rượu?

Tạ Bách Viễn vuốt mặt thở dài, định mở điện thoại ra xem thời gian thì đυ.ng phải cốc nước và vỉ thuốc trên bàn.

"Naloxone, thuốc giải rượu..." Tạ Bách Viễn nhìn dòng chữ trên đó, cầm bình giữ nhiệt qua mở ra thì phát hiện bên trong có nước ấm, suy nghĩ trong nháy mắt dừng lại.

Cũng vào lúc này, cánh cửa ký túc xá bị mở ra từ bên ngoài, Thẩm Thuần lau mồ hôi trên người bước vào, nhìn người ngồi ngây người trên giường cười nói: "Chủ tịch, chào buổi sáng."

Cũng giọng nói đó, cũng cùng một cách xưng hô như tối hôm qua, nhưng lại nói lời khác nhau.

Bởi vì gọi Chủ tịch nghe rất tình...

Lời thì thầm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Tạ Bách Viễn mở to mắt nhìn Thẩm Thuần đang định đi vào phòng tắm: "Cậu về lúc nào?"

Thẩm Thuần khẽ giật giật lông mày, vẻ mặt vô tội nói: "Tối hôm qua đó, sao thế?"