Khi còn bé cha mẹ ly hôn, bà nội ông nội chăm sóc hắn lớn lên, vốn dĩ hai ông bà cụ đi đứng rất nhanh nhẹn, chỉ là theo hắn lớn lên, bọn họ cũng đang chậm rãi già đi. Ông nội mất khi hắn lên lớp mười một, bởi vì bị bệnh, sau đó, tốc độ già đi của bà nội lại càng lúc càng nhanh.
Sau đó bà luôn thích nói để sau này hắn có thể tìm một cô gái xinh đẹp thành gia lập nghiệp, sau đó sinh một cháu nội xinh xắn.
Khi đó Tạ Bách Viễn không có cách nào đồng ý với bà, chỉ mập mờ cho qua, nhưng bà nội lại phát hiện chân tướng sự thật.
Bà không tức giận, cũng không cảm thấy hắn mất mặt, bà vẫn luôn dịu dàng, chỉ hỏi hắn có phải vì nguyên nhân của cha mẹ nên mới thích đồng tính không?
Tạ Bách Viễn còn nhớ rõ lúc đó mình nói không phải.
Khi đó bà nội ngược lại nở nụ cười, nói với hắn không phải là tốt rồi, vậy thì tìm một thằng nhóc đẹp trai, sau này có bạn là được.
Nhưng người hắn thích, lại không thích con trai.
Tạ Bách Viễn cảm giác mình có hơi say, nếu không sẽ không thấy tiếng Thẩm Thuần gõ cửa, cậu đang gọi: "Chủ tịch, mở cửa."
****
Bữa tối của nhà họ Thẩm quả thật rất phong phú, có điều Thẩm Thuần ăn ít, mẹ Thẩm là người thích đẹp, khẩu vị cũng giống như chim, ăn xong thì bỏ chạy, chỉ để lại cha Thẩm bất đắc dĩ chạm cốc với hai ông cụ.
Người già thường đi ngủ sớm, cũng chỉ mới tám giờ, bà nội và bà ngoại Thẩm Thuần đã đi nghỉ ngơi. Cha Thẩm ở cùng với ông nội và ông ngoại. Còn mẹ Thẩm hẹn bạn thân của mình, sau khi trang điểm đeo túi xách con trai tặng hào hứng muốn đi dạo phố. Thẩm Thuần đương nhiên tiện thể nhờ bà chở đi một đoạn đường.
"Muộn thế này còn đến trường học làm gì?" Mẹ Thẩm lái xe hỏi: "Ngày mai bà nội và bà ngoại không thấy con, lại suy nghĩ."
Tuy rằng mẹ Thẩm cũng thương con trai, nhưng mẹ bà vốn thương mình lại càng thương con trai mình hơn, bà làm con gái thỉnh thoảng cũng sẽ ăn ít dấm chua.
Con gái cho dù có lớn hơn nữa, ở trước mặt mẹ vẫn mãi mãi là bảo bối thôi.
"Theo đuổi người ta." Thẩm Thuần cười khẽ một tiếng nói.
Mẹ Thẩm chậc một tiếng cười nói: "Được, con trai tôi có tiền đồ rồi."
Xe dừng ở cổng trường, Thẩm Thuần mang theo hộp quà bước xuống xe, sau khi tạm biệt mẹ Thẩm thì vào cổng trường.
Những chiếc đèn l*иg được treo trong khuôn viên trường, những chiếc đèn l*иg màu đỏ tăng thêm sự ấm áp. Thỉnh thoảng có thể thấy được một cặp đôi yêu nhau nói chuyện ngọt ngào đi ngang qua. Ánh đèn không tính quá sáng, ngược lại là ít có người phát hiện là Thẩm Thuần.
Thẩm Thuần đi thẳng vào ký túc xá, bước đi vội vàng, đến khi sắp tới cửa thời lại nhìn thấy Hứa Trạch đang đứng ở cửa ký túc xá của mình gõ cửa: "Chủ tịch, anh có ở đó không?"
Trong tay Hứa Trạch cầm hộp bánh trung thu, không phải bánh dẻo, mà là thập cẩm, đứng đầu danh sách những loại bánh trung thu bị ghét nhất những năm gần đây, nhưng Tạ Bách Viễn thích ăn.
Bởi vì ở chỗ bà nội hắn, từ nhỏ đến lớn ăn đều là loại bánh trung thu bên trong bỏ rất nhiều đường, xen lẫn những sợi màu xanh màu đỏ.
Trong dịp Trung thu, người tặng bánh Trung thu cho Tạ Bách Viễn chỉ nhiều không ít, Hứa Trạch chỉ là một trong số đó. Nhưng ngoại trừ cậu ta ra, chắc chắn không có ai đi tặng bánh thập cẩm, cho nên cậu ta cũng trở thành người đặc biệt nhất.
Người mình cảm thấy hứng thú bị người khác mơ ước, quả thật có chút khó chịu. loại cảm giác này không liên quan đến tình yêu, chỉ là ham muốn độc chiếm quấy phá.
Thẩm Thuần suy tư một chút, đi tới cười nói: "Bạn kia, đến tặng bánh trung thu cho Chủ tịch hả?"
Hứa Trạch ngẩng đầu lên nhìn cậu, khi nhìn thấy là ai theo bản năng lui một bước, lắp bắp nói: "Đúng, đúng."
"Có thể Chủ tịch không có trong phòng, nếu như không ngại, tôi có thể đưa giúp cho cậu."
Hứa Trạch thoáng chốc chần chờ, vẫn đưa hộp quà trên tay giao cho Thẩm Thuần nói: "Cảm ơn nhiều."
"Không có gì." Thẩm Thuần nói.
Hứa Trạch xoay người rời đi, Thẩm Thuần vốn theo thói quen lấy chìa khóa trong túi ra, nhưng mà ngón tay chạm vào túi trống rỗng thì cậu khẽ shhh một tiếng.
Lúc về nhà cậu có cầm theo chìa khóa, thế nhưng lại thay quần áo, chìa khóa hẳn là ở trong túi kia.
521 phát hiện tình huống của ký chủ, cẩn thận từng li từng tí ấn xuống đóng cửa chụp ảnh máy ảnh, cũng cẩn thận từng li từng tí cất kỹ, đây hẳn là lịch sử đen tối mà hệ thống cao cấp nói nhỉ?
Loại chuyện như quên mang chìa khóa này rất ít khi xảy ra ở trên người Thẩm Thuần trên người, đáng lẽ lúc đi ra khỏi nhà nên kiểm tra một chút, nhưng bây giờ lại không thể trở về lấy, cũng chỉ có thể...
Thẩm Thuần kẹp hộp quà dưới khuỷu tay, gõ cửa nói: "Chủ tịch, mở cửa."
Tạ Bách Viễn cảm thấy là ảo giác, nhưng vẫn đứng lên, hơi loạng choạng đi tới trước cửa.
Ngày Trung thu, Thẩm Thuần phải nên ở cùng với với cha mẹ và người thân, sao lại đến trường.
Cửa được mở ra, đồng tử của Tạ Bách Viễn giãn ra rất nhiều khi nhìn thấy người đứng ở cửa cõng theo ánh sáng. Nhưng trong nháy mắt ngạc nhiên qua đi, hắn cũng chống vách tường buông lỏng nắm cửa ra cười khổ một tiếng: "Thật đúng là say đến hồ đồ rồi."
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng màu đỏ lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đập vào mặt cậu là mùi rượu nồng nặc, cùng với người mở cửa dựa vào tường khép hờ hai mắt.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh ửng đỏ một mảng, trong đôi mắt khép hờ lộ ra chút ánh nước bình thường không có, như là đang khóc. Thẩm Thuần nhìn kỹ nhưng không có nước mắt.
Mùi rượu trắng tràn ngập trong không khí, Thẩm Thuần lắng nghe những âm thanh phát ra từ hành lang. Vì tránh ngày mai tin tức về việc Chủ tịch Hội sinh viên xay xỉn xuất hiện trên trang nhất, cậu khoác cánh tay đang chống lên cửa đỡ hắn, lúc đi vào thuận tay đóng cửa lại.
Bởi vì động tác quá nhiều, nên bánh trung thu kẹp giữa tay và khuỷu tay đều rơi xuống trên mặt đất. Căn phòng tối om, Thẩm Thuần dựa lưng vào cửa, còn đầu Tạ Bách Viễn thì gục ở trên vai cậu thở ra mùi rượu.