Chẳng lẽ là bị chụp lén... Thẩm Cảnh bị chụp lén nhưng không cảm thấy tức giận, cậu đương nhiên sẽ bị công ty giải trí săn đón, bởi vì vẻ ngoài của cậu ấy so với người bình thường đẹp hơn nhiều, hơn nữa nếu sau này cậu trở nên nổi tiếng, cậu cũng sẽ thường xuyên phải đối mặt với nhiều loại ống kính.
Cô gái trẻ này là lần đầu tiên đi xe buýt để đến nhà một người bạn, chỉ là ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã trông thấy Thẩm Cảnh trong không gian chen lấn này. Vẻ ngoại hình của cậu ấy hoàn toàn phù hợp với hình ảnh người đàn ông trong trái tim cô ta, vì vậy cô ta không nhịn được đã lấy điện thoại ra và chụp lén. Không ngờ lại bị phát hiện, cô ta cảm thấy ngượng ngùng và lo lắng, nhưng trong lúc cô đang ngượng ngùng đến cực điểm, Thẩm Cảnh lại mỉm cười.
Thẩm Cảnh có làn da dù ăn bất kỳ thứ gì cũng không bị mụn, thêm vào đó làn da của cậu rất trắng. Khi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt trắng như ngọc của anh, nó như là một tác phẩm điêu khắc, khiến người ta không thể rời mắt. Khóe môi cậu ấy nhẹ nhàng nâng lên, nụ cười nhẹ nhàng giống như ánh nắng mặt trời, ấm áp và thoải mái. Cậu mấp máy môi, khẽ nói gì đó.
Cô gái trẻ chỉ cảm thấy trong lòng một tiếng nổ lớn, đôi má cô ta ngay lập tức đỏ bừng lên, cô ta hiểu được những gì Thẩm Cảnh đang nói.
Anh nói: "Có chụp tiếp không?"
Cô gái trẻ có thể nghe thấy âm thanh nhịp tim mình đập vô cùng mạnh mẽ. Cô ta tự nhiên không muốn chụp hình nữa, nhưng cảnh tượng này lại in sâu vào trái tim cô ta.
Khi đến trạm dừng, Thẩm Cảnh xuống xe, cô gái trẻ cũng xuống theo. Cậu ấy nhìn cô gái trẻ có vẻ như muốn nói gì đó: "Có chuyện gì vậy?"
Trên khuôn mặt của cô gái trẻ vẫn còn một chút đỏ, cô ta lấy hết dũng khí nói: "Có thể nói cho em biết tên anh được không?"
Lúc này, điện thoại di động của Thẩm Cảnh kêu lên, cậu biết đó là tin nhắn từ công ty. Cậu nói với cô gái trẻ: "Hiện tại biết tên tôi cũng không có ý nghĩa..."
Giọng nói của cậu đã không còn giọng điệu hơi khàn khi sáng sớm nữa, mà thay vào đó là giọng điệu kiên định, đầy tự tin. Cậu mỉm cười nói: "Một ngày nào đó, em sẽ biết tên tôi từ những nơi khác."
——Xuyên qua bộ——
Ở bàn làm việc có một chiếc ghế dựa bãi biển cực kỳ không hợp với môi trường, một người đàn ông mặc vest đang thoải mái nằm trên đó. Trên tay cầm một cuốn tạp chí trên bìa in hình người mẫu áo tắm, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới đặt tạp chí xuống. Trên gương mặt điển trai của anh ta liền xuất hiện một nụ cười, chào hỏi người đứng ở cửa: "Xin chào."
013 là một hệ thống trí tuệ nhân tạo, nhiệm vụ thông thường của nó là ở trong không gian và quan sát hành động của ký chủ, thỉnh thoảng cung cấp một số thông tin và giúp đỡ, đồng thời sẽ nhanh chóng đến văn phòng khi nhận được tin nhắn triệu tập. Cậu liếc mắt nhìn bàn làm việc đầy tài liệu mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, khuôn mặt vô cảm, với người đàn ông đang mỉm cười trước mặt: "Quản lý, có việc gì cần tôi giải quyết?"
Tô Đạt từ chiếc ghế bãi biển đứng dậy rồi đặt tạp chí vào ngăn kéo. Hành động này khiến 013 cảm thấy mỗi ngày Tô Đạt đều lười biếng đọc tạp chí?
Có lẽ... không phải như vậy.
Tô Đạt ngồi vào bàn làm việc, cuối cùng cũng có chút vẻ lãnh đạo, anh ta hắng giọng nói: "Mười ba à, tôi vội vàng gọi cậu đến đây là vì muốn nhờ cậu một việc."
"Quản lý, mã số của tôi là 013, không phải là Mười Ba." 013 sửa lại lời anh ta nói.
Tô Đạt như là không nghe thấy, lấy ra một xấp tài liệu nói: "Mười Ba, cậu xem tài liệu này đi."
013 lấy tài liệu ra thì phát hiện đó là thông tin cá nhân của một người, hình ảnh được cung cấp trong hồ sơ là một người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành đeo kính gọng vàng, sau đó khi nhìn thấy tên, khuôn mặt lãnh đạm của cậu hơi thay đổi .
Lê Đàn.
013 nhớ rõ người này, nói chính xác thì ở khoa du hành thời gian, người này đã từng gây chấn động. người này đã tạo ra một loại virus và quái vật có sức hủy diệt mạnh mẽ khi tham gia kiểm tra ký chủ, không chỉ không thể thực hiện kiểm tra mà còn làm hủy hoại cả thế giới.
Cuối cùng, hệ thống chịu trách nhiệm cho anh đã bị trừng phạt bởi cấp trên, ấn tượng của tất cả các hệ thống đối với ký chủ này là anh vô đạo đức, cực kỳ điên rồ và phá hoại cốt truyện.
Chỉ là 013 không hiểu, Tô Đạt đặc biệt gọi cậu đến để xem tài liệu này để làm gì?
Khi Tô Đạt nhìn thấy 013 nhìn anh ta bằng đôi mắt bạc không chứa một chút cảm xúc, anh ta mỉm cười và nói: "Lê Đàn phá hoại thế giới, cấp trên quyết định đưa cậu ta vào thế giới trừng phạt, vì hệ thống trước đây chịu trách nhiệm cho cậu ta đã bị sa thải, tôi định để cho cậu đảm nhận vai trò hệ thống của cậu ta trong thế giới trừng phạt."
Một ký chủ phiền phức, 013 hỏi: "Tại sao lại là tôi?"
Nụ cười của Tô Đạt không đổi: "Bởi vì chỉ có mình cậu không có lý do nào từ chối tôi?”
“Cậu thậm chí còn không có cảm xúc từ chối."
Bộ phận tân tiến đã được thực hiện để làm cho hệ thống thông minh trở nên gần gũi với con người hơn. Mặc dù tất cả các hệ thống đã được nâng cấp, nhưng chỉ có một người không thể nâng cấp thành công, đó chính là 013.
Các nhân viên bảo trì đã kiểm tra cấu trúc não của 013 vì mục đích này, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả và họ cũng phải từ bỏ.
Cậu trở thành một tồn tại đặc biệt, nhưng cũng bị bỏ rơi.