Chiêu Chiêu Cũng Có Quang

Chương 4

Ta đan hai bàn tay vào nhau, tỏ vẻ thập phần vừa ý, còn thiếu nữa ngẩng đầu lên trời cười lớn bày tỏ sự thể hiện sự kích động của bản thân.

Ta còn đang định nói với Thu Lạc, sau bữa tối ta muốn đi dạo một vòng trong ngự hoa viên, phía sau lưng lại đột lên vang lên âm thanh trầm thấp xa lạ của một nam nhân.

"Trẫm không đến, nàng vui đến vậy sao?"

Cái cái cái gì? !

Nụ cười trên mặt ta chớp mắt đông cứng. Ta chầm chậm quay đầu lại, phát hiện hoàng thượng vậy mà lại đang đứng sau lưng ta.

Còn về phần tại sao ta biết hắn là hoàng đế, không phải vừa rồi hắn mới vừa tự mình xưng trẫm đấy sao!

Cũng không biết hắn đến từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu rồi...

Ta lén lút nhìn Thu Lạc, thấy ánh mắt nàng tràn đầy thương hại và đồng cảm nhìn về phía ta.

“Hửm?” Thấy ta không đáp lời, hắn khẽ nhướng mày.

Ta vốn định đổ thêm dầu vào lửa, trực tiếp thừa nhận, bởi vì nếu làm như vậy, nói không chừng ta liền có thể có cơ hội trực lập tức thất sủng.

Chỉ là lời đã đến miệng, không biết vì sao lại không thể nói ra thành lời.

"Người sao lại đến đây?" Ta mỉm cười với hắn, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

"Nghe nói tiền triều có một vị phi tần, bởi vì bất kính với Cao Tổ, cuối cùng bị trừng phạt tắm gội*." Hắn liếc nhìn ta nhẹ nhàng nói.

(*Việc tắm gội được đề cập ở đây không phải là tắm gội cho phụ nữ mà là một hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, dùng để chỉ việc dùng bàn chải sắt để gãi, chảy từng phần t.hịt ra khỏi cơ thể một người cho đến khi x.ương lộ ra, khiến người đó c.hết đi.)



Chân tôi đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt hắn.

Phải không? Tôi chỉ muốn bị thất sủng và không muốn phải chịu hình phạt tắm gội!” Hắn một bên nhàn nhạt nói, một bên đưa mắt liếc nhìn ta.

…..

Hai chân ta chớp mắt mềm nhũn, bụp một tiếng suýt chút nữa thì quỳ sụp trước mặt hắn.

Không phải chứ? Ta chỉ muốn thất sủng thôi, không muốn phải chịu cái loại cực hình đó đâu!

Chỉ là trước khi đầu gối của ta kịp chạm đất, bàn tay hắn đã mạnh mẽ giữ chặt lấy hai tay ta.

“A Triêu không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu,” không hiểu vì sao giọng nói trên đỉnh đầu ta còn mang theo một chút ý cười, chậm rãi truyền vào tai ta, “Giữa ta và nàng, không cần phải câu nệ mấy cái nghi lễ này.” ."

Ai muốn hành đại lễ với ngươi chứ, ta đây chỉ là nhất thời không vững chân thôi! !

Ta miễn cưỡng mỉm cười.

Hắn liền đỡ ta dậy, thấy ta vẫn chưa lên tiếng, hắn nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía ta: “A Triêu chắc không phải là bị câu chuyện vừa rồi dọa sợ đi?”

"Không cần phải sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng."

"Không dùng thiện sao? Truyền thiện đi." Hắn xoay người nói với Thu Lạc.