Nhật Ký Sau Khi Sống Lại Của A Hoàn

Chương 7: Cô gái áo tím

Lục thị xuất thân từ thư hương thế gia, không thích nhất chính là loại tiểu thư đánh chửi người hầu, nói chuyện thô tục. Nghe giọng nói càng ngày càng lớn, bà vô thức níu mày.

Bọn họ đến gần bãi đất trống thì dừng xe ngựa, lập tức thấy được ở bãi đất trống dựng mấy chục chiếc xe có vài nha hoàn quần áo đẹp đẽ, ở giữa bọn nha hoàn có một thiếu nữ mặc áo ngắn màu tím đậm thêu hoa, váy dài màu trắng, bộ dáng ước chừng mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ yểu điệu, gương mặt hơi tròn. Chỉ là trong tay thiếu nữ ấy lại cầm một chiếc roi dài, khiến cô bé này giảm đi mấy phần mị lực thêm vài phần chua ngoa.

Ở trước mặt cô gái áo tím có một nha hoàn mặc vải thô màu vàng nhạt, tuy là nha hoàn nhưng bộ dáng rất đẹp, mặt trái xoan, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, còn xinh đẹp hơn chủ tử.

Tề Hoàn hơi ngạc nhiên nhìn nha hoàn này, bị chủ tử mắng như vậy nhưng cô ấy lại không kêu một tiếng nào mà ưỡn thẳng lưng quỳ ở nơi đó, đôi mắt bình tĩnh.

Thoạt nhìn là nha hoàn rất có cốt khí, sao tiểu thư kia lại nói là hồ ly tinh? Không phải họ muốn xen vào việc của người khác, mà vị trí cô gái áo tím dạy dỗ nha hoàn kia đang ở bên cạnh xe ngựa của bọn họ, Tề Hoàn tò mò nên mới nhìn thêm mấy lần.

Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của Tề Hoàn, cô gái áo tím liền hung hăng trợn mắt nhìn sang, vừa thấy Tề Hoàn đẹp hơn mình, trên mặt cô ta lại thêm mấy phần không vui.

Giống như muốn hả giận, cây roi không chút lưu tình quất lên người nha hoàn kia: “Đừng tưởng rằng Triệu ca ca khen ngươi mấy câu, ngươi đã có thể leo lên đầu làm Phượng Hoàng, cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì.”

Nha hoàn kia chịu đau, không cầu xin tha thứ một câu, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Nhị tiểu thư, nô tỳ không nghĩ như vậy."

"Ngươi còn dám cãi!" Cô gái áo tím hừ một tiếng, lại một roi đánh xuống.

Lục thị và Tề Hoàn vừa tới bên cạnh xe ngựa của mình, thấy cô gái áo tím này xuống tay tàn nhẫn, không khỏi có chút đồng cảm với nha hoàn kia.

"Nô tỳ không dám! Nô tỳ tự biết thân phận, cũng không dám vọng tưởng, tiểu thư người chỉ nghe lời của người khác liền nhận định là nô tỳ có ý đồ bất chính, nô tỳ cũng không thể nói gì hơn." Nha hoàn cắn chặt răng, nhịn đau nói.

Nha hoàn này rất có cốt khí, Tề Hoàn nghe được nha hoàn đáp lời, trong lòng có ấn tượng tốt, đỡ Lục thị vào xe, rồi đứng ở bên cạnh cẩn thận nhìn cô ấy.

Lúc tầm mắt dừng lại ở ba nốt ruồi đỏ dưới vành tai của cô ta, thì đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Là cô ấy sao?

"Nhìn cái gì vậy!" Cô gái áo tím gầm lên với Tề Hoàn.

"Nhị tiểu thư!" Một nha hoàn lớn tuổi hơn bên cạnh cô ta vội vàng gọi lại, tiến lại gần tai cô ta nói nhỏ mấy câu, cô gái áo tím hơi giật mình, mắt nhìn về xe ngựa phía sau Tề Hoàn, vẻ mặt quái dị.

"Tiểu thư, phu nhân kêu người lên xe." Nghênh Hà nhỏ giọng nói.

Tề Hoàn lại không nói gì, đi tới trước mặt nha hoàn kia, nhìn bên kia gương mặt cô ấy, cũng có ba nốt ruồi đỏ.

Quả nhiên là cô ấy! Trong lòng Tề Hoàn vui vẻ, quay đầu lại nhìn cô gái áo tím kia: “Vị tiểu thư này, nếu ngươi không thích nha hoàn này, chi bằng bán cô ấy cho ta được không?"

Lời vừa nói ra, chẳng những cô gái áo tím ngây ngẩn cả người, cả nha hoàn kia cũng kinh ngạc.

Cô gái áo tím theo bản năng quất một roi lại đây, lại bị nha hoàn bên cạnh ngắn lại, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Nhị tiểu thư, vị này chính là tiểu thư của Tề gia từ kinh thành tới, không thể chọc vào."

"Ngươi muốn cô ta làm chi?" Cô gái áo tím hất tay nha hoàn ngăn cản cô ta ra, tức giận nhìn chằm chằm Tề Hoàn, không rõ thân phận cao quý như Tề tiểu thư muốn mua con hồ ly tinh này làm gì.

Tề Hoàn cười nói: “Nhìn thấy có duyên thôi. Tiểu thư à, nơi này dù sao cũng là thánh địa Phật môn, vốn là cầu trong lòng bình tĩnh, vì một nô tài mà để cho mình mất hứng, thật không đáng giá. Huống chi ra vào nơi này đa số đều không phải là người tầm thường, ngươi cần gì phải vì cô ta mà phá hủy danh tiếng của mình."

Cô gái áo tím nhìn nha hoàn của mình, lại nhìn Tề Hoàn, cô ta vốn định bán tiện nô này đi, nếu Tề tiểu thư này coi trọng, không bằng làm một chút nhân tình: “Ngươi đã thích ả nô tỳ này, vậy thì mang đi đi."

"Cô ấy có khế ước bán thân không?" Tề Hoàn mỉm cười hỏi, nàng không biết cô gái áo tím trước mắt này là ai, nghĩ đến hẳn là con gái của gia đình giàu có nào đó ở thành Cẩm Châu nên làm việc mới phách lối ương ngạnh như vậy, thế mà bây giờ chịu bán cho nàng nhân tình này chắc là đã biết được thân phận của nàng. Như vậy cũng tốt, nàng không cần tốn nhiều lời.