Nhật Ký Sau Khi Sống Lại Của A Hoàn

Chương 6: Phụ nhân bí ẩn

"Hả?” Lục thị cảm thấy hứng thú nhìn con gái: “Lời này là thế nào?"

Tề Hoàn nhìn ra ngoài cửa, đi đến đóng cửa sổ lại, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng mặc dù thân thể có bệnh nhẹ nhưng vẫn chính trực tráng niên, vẫn có thể xử lý quốc sự, Thái tử tính tình mềm mại, ôn nhuận có thừa mà khí thế chưa đủ, có vẻ không quá quả quyết, Tứ hoàng tử cường thế bá đạo, mẹ hắn là quý phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất, hiện nay thanh thế ở trong triều đã thắng được Thái tử, song, Hoàng thượng cũng không có ý phế Thái tử, tin đồn ở thiên hạ, phần nhiều là có người cố ý lan truyền, nói không chừng tương lai..."

"Tương lai thế nào?" Trong mắt Lục thị có hơi kinh ngạc, bà thấy con gái giải thích thấu đáo như vậy, không nhịn được muốn nghe tiếp.

"Tương lai nếu có người vì đế vị mà gây chiến, khiến cuộc sống dân chúng không được an bình, dù có thể trở thành Hoàng đế thì sao? Muốn thu phục dân tâm đã sớm mất, tuyệt không dễ dàng."

Tề Hoàn đây là nói thật, Tứ hoàng tử thừa dịp Thái tử và Lục hoàng tử xuất chinh chống ngoại địch bức vua thoái vị, Thái tử vì trở lại tranh vị mà buông tha thủ thành, khiến ngoại địch xâm lấn, khiến nhiều dân chúng phải chịu tra tấn. Sau đó vẫn là do Lục hoàng tử sau khi đánh thẳng trận đã kịp thời phái binh tới đây ngần cản ngoại địch tràn vào do Thái tử đã bỏ phòng thủ, cứu dân chúng đang trong nước lửa.

"Đạo lý như thế, chỉ là không phải ai cũng có thể hiểu được." Lục thị đồng ý gật gật đầu, bà chưa bao giờ hạn chế con gái chỉ được học nữ hồng thư họa, cho nên hôm nay Tề Hoàn có thể nói ra những lời như vậy, mặc dù Lục thị cảm thấy ngạc nhiên, cũng âm thầm thưởng thức: “Lời này của con chỉ nên nói ở trước mặt ta thôi, trước mặt người ngoài không thể nói một câu, biết chưa?"

"Con gái nhớ rồi ạ." Đôi mắt Tề Hoàn linh động, nàng cười khanh khách gật đầu.

Hai mẹ con ở trong sương phòng nghỉ ngơi một lát, mắt thấy giờ lành tụng kinh đã đến bèn rời sương phòng, chưa từng phát hiện sương phòng sát vách từ khi nào đã có một vị phụ nhân rất có khí phái, nhìn kỹ, thì ra là người lúc nãy gặp ở bên cạnh đình nghỉ mát kia.

Lúc nãy Tề Hoàn cố ý nhỏ giọng nhưng phụ nhân này lại biết chút võ công, vẫn nghe được rõ ràng lời Tề Hoàn nói, không khỏi mỉm cười, khẽ nói một câu: “Đúng là một vị tiểu thư đáng yêu."

Lục thị và Tề Hoàn nghe tụng kinh xong, muốn xin chủ trì một ít nước bình an, chuẩn bị xuống núi đi về.

Ở ngoài đại điện lại gặp Lưu phu nhân đang dâng hương.

"Tề phu nhân, mới vừa rồi thật thất lễ, người chị em Lý phu nhân mới đến thành Cẩm Châu được hai tháng, ta cũng không quá thân thiết với bọn họ, hôm nay họ nói những lời mạo phạm người, người đừng để trong lòng." Lưu phu nhân lo lắng Lục thị sẽ xa lánh mình vì người chị em Lý thị này, vừa thấy Lục thị, vội vàng cười tỏ rõ không có quan hệ.

"Giao tình giữa chúng ta không phải ngày một ngày hai, sao lại không biết con người của ngươi chứ." Lục thị liếc Lưu phu nhân một cái: “Rảnh rỗi không có việc gì thì đến chỗ ta ngồi một chút, chúng ta lâu rồi không trò chuyện với nhau."

Lưu phu nhân mặt mày hớn hở, tất nhiên đồng ý.

Tề Hoàn mỉm cười nhìn Lưu phu nhân, bạn tốt của mẹ ở thành Cẩm Châu cũng không nhiều, nàng nhớ mơ hồ được, ở kiếp trước vị Lưu phu nhân này là một trong số ít người sau khi mẹ qua đời không lập tức thay đổi thái độ.

Những người bạn tốt của mẹ ở kinh thành, về sau đều tốt với Dương Quân Nhu, ai còn nhớ mẹ đã từng là chị em tốt với các bà ấy chứ?

"Mẹ, con nghe nói thành Cẩm Châu có một đại phu rất giỏi, con đã kêu người đi mời ông ấy ngày mai đến nhà chúng ta, người để ông ấy bắt mạch thử xem." Tề Hoàn kéo tay Lục thị, từ từ đi xuống cầu thang.

Lục thị vốn muốn cự tuyệt, thân thể mình chính bà rõ nhất, dù chữa trị thế nào đều chỉ như vậy nhưng con gái một lòng hiếu tâm, bà thật không đành lòng từ chối, đành phải cười gật đầu: “Được, ngày mai mời đại phu đến đi."

Tề Hoàn vui mừng gật đầu, vừa nói vừa cười đi ra cửa miếu.

Còn chưa đến bãi đất trống dừng xe ngựa, bọn họ đã nghe được tiếng mắng chửi chanh chua truyền tới.

"Tiện nhân nhà ngươi, coi mình là gì chứ, cũng chỉ là một nô tỳ đê tiện mà thôi, còn dám học đòi quyến rũ dụ dỗ, ngươi đúng là đồ vô ơn không biết xấu hổ." Giọng nói chanh chua mạnh mẽ vang lên, nghe ra được chủ nhân của giọng nói này tuổi cũng không lớn, hẳn là một tiểu thư trẻ tuổi.

"Đánh, đánh cho ta, đánh thật mạnh vào, đánh chết đồ đê tiện không cần mặt mũi này đi, đánh không chết thì bán đi chỗ đó.... chỗ kia." Giọng nói điêu ngoa kiêu căng tràn đầy tức giận, ngay cả mắng chửi người cũng không nhìn xem đang ở nơi nào, một tiểu thư đánh chửi nha hoàn ngoài đường như vậy, chính bản thân cô ta cũng sẽ mất thể diện.