Trùng Sinh Ta Bảo Vệ Ta Chính Mình

Chương 4: Xung Đột

“Vậy à?” Doãn Ninh không biết là đứng ở đây từ lúc nào. Hắn hai tay ôm ngực, nhắm mắt tựa lưng vào một thân cây tựa như đang nằm nghỉ ngơi.

"Doãn Ninh!" Cả đám người la lên, không tin vào mắt mình mà nhìn chằm chằm thiếu niên đứng trước mặt.

Thiếu niên một tháng không thấy, làn da trắng bệch trước kia nay đã hồng hào khoẻ mạnh, bộ dạng không còn giống như người sắp chết nữa. Hắn vẫn ăn mặc toàn thân hắc y, tóc buộc lên cao, chỉ để lại vài sợi tóc mái ngắn ngủn rũ xuống tự nhiên. Nghe thấy bọn họ la to kêu tên mình, thiếu niên mở mắt mỉm cười mà nhìn bọn họ, nụ cười khá thân thiện nhưng lại làm cho bọn họ sởn gai ốc.

Doãn Khang bỗng rùng mình. Hắn không biết vì sao lại cảm thấy hơi bất an, cố lấy hết can đảm làm ra vẻ chấn định, run run đứng dậy nói: “Doãn, Doãn Ninh, phế vật ngươi vẫn còn sống.”

Doãn Ninh không trả lời, bên cạnh Doãn Khương lại tát lên đầu Doãn Khang một cái, mắng hắn: “Ngu à, không thấy hắn đang đứng trước mặt sao mà còn hỏi câu ngu ngục."

"Doãn Ninh, đừng có tưởng rằng bất ngờ nhảy ra hù bọn ta là bọn ta sẽ sợ hãi ngươi. Với cái thân thể phế vật của ngươi không thể đánh lại bọn ta đâu." Doãn Khương ra dáng người cầm đầu, hùng hùng hổ hổ nói.

Đúng là một đám nít ranh tính tính không tốt, rõ ràng là bọn họ muốn kiếm chuyện với hắn vậy mà còn đổ lỗi cho hắn.

Doãn Ninh thở dài trong lòng, đang muốn đi đến bên kia nghỉ ngơi lại nghe Doãn Khang nói.

"Anh Khương mau nhìn. Trên vai hắn có hai chỉ yêu thú rất đáng yêu, nếu như đem nó tặng cho Liễu Yến, nàng ấy chắc chắn sẽ rất thích."

Mọi người nhìn về phía vai Doãn Ninh, đúng như Doãn Khang nói nhưng mà…

“Nếu mà là yêu thú sao tên Doãn Ninh dễ dàng bắt được chúng kia chứ! Chắc chỉ là linh thú cấp thấp không có thuộc tính gì, chỉ có thể dùng để làm linh sủng chơi chơi mà thôi, chẳng có ích." Doãn Khương khinh thuờng nói.

"Là linh sủng cũng tốt, nữ nhân không phải đều thích đáng yêu vật nhỏ sao? Nếu anh không muốn thì em đây lấy đó" Doãn Khang cười hì hì, ngông nghênh bước lên muốn chộp lấy Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đang ngủ thổi bóng bóng trên vai Doãn Ninh.

Doãn Ninh nhíu mày, bắt lấy cánh tay của Doãn Khang đang duỗi lại đây vặn ra sau lưng hắn, lại nhấc chân đá vào bụng hắn khiến hắn bay ra xa.

Đồ của hắn cũng muốn chạm vào, còn tỏ thái độ nghênh ngang như thế, không cho bọn chúng biết tay đúng là tưởng hắn dễ bắt nạt mà.

"Á! Tay của ta đau quá, mau gϊếŧ hắn, mau gϊếŧ hắn cho ta!" Doãn Khang đau đớn lăn lộn trên đất chẳng giống một người tu tiên, miệng thì không ngừng kêu la gϊếŧ chết Doãn Ninh.

"Không được, cha nói nếu hắn có thể tu luyện, phải dẫn hắn trở về." Doãn Khương nhíu mày nhìn chằm chằm Doãn Ninh. Hắn không nghĩ tới chỉ mới một tháng mà Doãn Ninh đã lợi hại như thế, có thể nhanh chóng đánh gục Luyện Khí chín tầng mà không cần sử dụng linh khí. Nếu như hắn có được công pháp, có phải là hắn sẽ trở nên càng lợi hại hơn không.

“Doãn Ninh, không biết một tháng trong bí cảnh em đã gặp những gì?" Doãn Khương mỉm cười hỏi.

"Không gặp gì, ăn rồi ngủ." Ăn đan dược xong lại ngủ trong thuốc tắm, Doãn Ninh từ thiện trả lời một câu.

Doãn Khương miệng nở nụ cười hơi cứng đờ, hắn không ngờ câu trả lời của Doãn Ninh lại là ăn với ngủ. Hắn không tin, chỉ với hai thứ đó sau có thể giúp Doãn Ninh có năng lực phản kháng Doãn Khang.

"Nếu em không muốn nói ta cũng không ép buộc, chỉ là… Công pháp trong tay nhất định phải giao ra đây, nếu không đừng trách anh ra tay độc ác." Doãn Khương lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chứa đầy sự tham lam.

Còn uy hϊếp hắn!

Doãn Ninh mặt mày hờ hững, trong lòng càng ngày càng bực bội, đời trước là người chính đạo lại bị người chính đạo hãm hại, đời này lại gặp trẻ trâu chính đạo ngụy quân tử, muốn cướp lấy thì nói toẹt ra đi còn anh anh em em, oẹ.

"Có bản lĩnh tự mình đến lấy." Doãn Ninh lạnh lùng nói.

Doãn Khương nheo mắt, một tay rút kiếm, một tay thi triển pháp thuật thủy cầu hướng Doãn Ninh ném tới...



"Doãn Ninh, ta nể tình anh em chúng ta là người một nhà nên sẽ tha chết cho mi, chỉ cần mi ngoan ngoãn giao công pháp ra đây.” Doãn Khương lạnh lùng chỉ kiếm vào Doãn Ninh, hắn cảm thấy không khí xung quanh có thứ gì đó làm cho hắn rất sợ hãi đến cả lông tơ cũng dựng cứng lên.

Lúc thấy Doãn Ninh móc ra một đống giấy thì Doãn Khương thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nghĩ tới tên Doãn Ninh sợ hắn nên chịu thua mà lấy ra công pháp khóe miệng hắn nhếch lên kiêu ngạo.

"Đưa luôn hai con súc sinh trên vai mi cho ta, nếu không..."

"Nếu không thì như thế nào?" Doãn Ninh nghiêng đầu bình tĩnh nhìn hắn.

"Vậy thì đừng trách ta." Doãn Khương cũng tức giận vì Doãn Ninh không nghe lời, huy kiếm tấn công Doãn Ninh.

"Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không cần, ta cũng không có cách nào khác."

Doãn Ninh nhàn nhạt né tránh kiếm chiêu, sự linh hoạt, nhanh nhẹn lại khiến Doãn Khương một phen lửa giận. Hắn không cam lòng bản thân không bằng tên phế vật chết tiệt này, kiếm pháp càng ngày càng hấp tấp, sát ý kinh người.

"Anh hai, em giúp anh." Vừa bẻ lại cánh tay Doãn Đan hùng hổ đánh tới, tay thi triển thuật pháp điều khiển đất đá tấn công vào ngực của Doãn Ninh.

Các thành viên khác thấy thế cũng không thể đứng yên, dùng kiếm chém về Doãn Ninh, không có sự ăn ý lẫn nhau khiến bọn họ loạn thành một đoàn như tơ rối.

Doãn Ninh liếc nhìn bọn họ một cái, tay nhẹ nhàng bắt lấy Doãn Khương, một giây liền phế đi Linh Căn của hắn.

"Á! Linh Căn của ta! Trúc Cơ của ta!” Doãn Khương la thảm thiết một tiếng liền ngã hôn mê trên mặt đất.

“Anh cả!", " Đại thiếu gia!"

Bọn họ khϊếp sợ không hề nghĩ tới thủ đoạn của Doãn Ninh lại tàn độc như vậy. Tu tiên người Linh Căn bị hủy thì coi như phế, nếu như là kinh mạch, đan điền thì may ra có dược liệu quý tu dưỡng, nếu Linh Căn không có, sau này chỉ có thể trở thành người thường, chịu người sỉ nhục, điển hình như Doãn Ninh lúc trước.

Nhưng bọn họ lại không biết, người trước mặt bọn họ là người có thể tự mình tạo ra Ngũ Linh Căn để mà tu luyện.

"Doãn Ninh, ngươi thế nhưng dám phế đi Linh Căn của anh cả! Ta gϊếŧ chết ngươi.."

"Không những phế đi anh ngươi, ta còn muốn phế luôn cả ngươi." Vừa dứt lời, tay Doãn Ninh cũng nhanh chóng vận chuyển ma khí đánh một cái vào bụng dưới của hắn. Đây là món quà hắn tặng cho nguyên chủ thân xác, cầu cho hắn kiếp sau đầu thai vào một gia đình hạnh phúc, không cần giống như đời này gặp phải tình huống bị người khinh khi.

Một người bị phế đi Linh Căn đã đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là linh lực bị ma khí xâm lấn, từ từ ăn mòn.

Các thành viên khác của Doãn gia đều không thấy rõ Doãn Ninh ra tay thế nào, chỉ khi Doãn Khang nằm xuống bất tỉnh bọn họ mới định thần lại, hoảng sợ mà lùi ra xa.

"Tam, Tam thiếu gia đừng gϊếŧ ta, đều là Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia hạ lệnh, chúng tôi chỉ nghe theo mà thôi..."

"Đúng vậy, xin ngài đừng gϊếŧ chúng tôi! Đây đều là những thứ tôi kiếm được trong bí cảnh, đều đưa cho ngài, xin ngài tha cho tôi một mạng."

"Những thứ đó ta không cần, đem đan dược này nuốt xuống."

Doãn Ninh vứt cho bọn họ một lọ đan dược, chờ bọn họ không dám phản kháng mỗi người đều uống xong hết mới từ từ nói tiếp.

"Một lát nữa bí cảnh mở ra, cứ nói rằng hai người anh của ta vì bảo vệ ta mà bị thương là được. Nếu như không nghe lời…. Đừng quên đan dược các ngươi vừa mới nuốt xuống. Thuốc giải chỉ có ta mới có, sau khi xong việc ta sẽ đưa nó cho các ngươi, nhớ lấy."

"Chúng tôi biết, chúng tôi sẽ làm theo."

“Ừ. Tới giờ rồi, đi thôi."



"Con ta, con ta bị làm sao thế này!" Doãn Chính Dương nhìn thấy tình trạng thảm thiết của Doãn Khương cùng Doãn Khang thì rất là hoảng loạn không ngừng hỏi. Các trưởng lão đứng bên cạnh cũng lo lắng, thấp thỏm, sợ hãi gia chủ sẽ đổ tội lên đầu bọn họ.

"Bẩm, bẩm gia chủ, Tam thiếu gia bị ma thú đánh bị thương, Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia thấy thế liền cùng ma thú đánh nhau. Nhưng mà ma thú đã Trúc Cơ trung kỳ, bọn họ không đánh lại, cho nên, cho nên..."

"Ngươi nói dối!" Con trai hắn hắn biết, chắc chắn không thể nào vô duyên vô cớ ra tay bảo vệ Doãn Ninh mà không quan tâm bản thân được.

"Đưa ba vị thiếu gia vào phòng chăm sóc, mau cho người mời Y Sư đến."

"Tuân lệnh gia chủ."