Trùng Sinh Ta Bảo Vệ Ta Chính Mình

Chương 3: Tiểu Bạch, Tiểu Hắc

Doãn Ninh dùng một tấm hỏa phù đốt xác La Côn xà cùng thu thập vết tích hỗn loạn. Sau khi quan sát xung quanh một lúc lâu cuối cùng cũng thấy vết tích của một hang động nhỏ, chắc đây chính là hang ổ của nó, cũng là thứ mà nó bảo vệ.

Hắn không hề chần chừ cầm linh thảo bỏ vào trong ngực rồi bước vào hang động. Dù đã chuẩn bị trước những Doãn Ninh vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Những ánh hào quang lấp lánh lúc sáng lúc tắt. Linh thạch long lanh từng khối lớn bé không ngừng lan toả màu sắc như pha lê, đẹp cực kỳ cũng cực kỳ làm người nhìn thấy phải chảy nước miếng.

Phải biết rằng Tu Tiên Giới ngoài đồng, bạc, vàng ra thì linh thạch cũng được sử dụng như một loại tiền tệ, chủ yếu nhất là dùng để tu luyện tăng lên cấp bậc. Nó còn phân chia thành hạ phẩm, trung phẩm, cùng cực phẩm linh thạch. Bây giờ trước mắt Doãn Ninh lại là một tòa đồ sộ Sinh Linh Thạch, toàn thuộc cực phẩm, nếu như nó ở bên ngoài bí cảnh chắc chắn có thể kiến tạo cùng nuôi lớn một tông môn.

Nhưng dù Doãn Ninh tham lam muốn chiếm lấy hết tất cả thứ trước mắt biến thành của mình thì hắn cũng không biết cách nào để lấy. Ai biểu hắn là phế vật tam thiếu gia của Doãn gia đâu, đến cả cấp thấp nhẫn trữ vật cũng không được cấp, phải dùng tạm nhẫn mới cướp được nhặt lấy một ít thứ, haiz…

Kiếp trước ở dưới Vực Vạn Trượng hắn chính là người giàu nhất. Đồ của người chết hắn nhặt mỗi ngày mỏi cả tay mà kiếp này lại hai bàn tay trắng muốn nhặt cũng không nhặt hết.

Lắc lắc đầu, không suy nghĩ những thứ vô ích nữa, Doãn Ninh bước đến gần Sinh Linh Thạch. Vì hắn không thể sử dụng linh khí nên không thể luyện đan chính xác, chỉ có thể luyện thành thuốc tắm.

Cách Sinh Linh Thạch hắn đào một cái hố, sau đó chia linh thạch thành những cục để xung quanh bao lấy hố đất. Linh tuyền đã được hắn đun sôi vừa phải, dược liệu cũng được bào chế cùng với một ít máu của linh thú, cuối cùng là thứ quan trọng nhất vừa kiếm được La Mạch thảo.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả Doãn Ninh duỗi tay cởi ra quần áo liền bước nhanh vào trong hố ngồi xuống. Sống trong thân thể nam nhân hơn một tuần, dù thân thể chưa phát dục hoàn toàn nhưng hắn vẫn là cảm thấy rất ngượng và khó chịu. Nhớ đến kiếp trước hắn vẫn là nữ nhân, còn sống hơn bốn trăm năm bây giờ giữa hai chân lại mọc ra cái thứ, cái thứ gì đó, hắn thật sự là không quen. Hắn chỉ mong có thể nhanh chóng quen thuộc để sau này không còn phải đứng gần canh giờ chỉ để suy nghĩ có nên chặt bỏ nó ra khỏi cơ thể mình hay không nữa.



Trong khi Doãn Ninh đang thanh thản ung dung tắm thuốc thì khắp bí cảnh không ngừng có người tìm kiếm tung tích của hắn. Đặt biệt là Doãn Khương cùng Doãn Khang, hai người vừa kiếm được một vố lớn cơ duyên là hai vũ khí cực phẩm Hoàng Giai, muốn tìm Doãn Ninh để luyện tay.

“Thôi nào Khang, hắn không thể tu luyện thì có thể chạy đi đâu được chứ. Nói không chừng đã bị yêu thú ăn sạch sẽ rồi.” Doãn Khương cà lơ phất phơ ngồi tựa lưng vào thân cây, trong miệng ngậm một cộng cỏ dại nhìn Doãn Khang, người đang rất nôn nóng táo bạo vì không tìm được người.

Doãn Khang nghe vậy dùng kiếm chiêu chém đổ một đống thân cây, mặt mày đầy sát khí nói: “Mong là như thế, không thì ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết vì dám chế giễu ta!”

“Công nhận thanh kiếm cực phẩm Hoàng Giai này đúng là không tồi, chỉ dùng một phần công lực đã san bằng đám cây già ở đây. Không biết thân thể yếu đuối của tên phế vật kia có chịu nổi một đòn này hay không ha ha ha…”

"Chít!"

Doãn Ninh mở bừng mắt ra, hai tay trắng nõn vẫn đặt trên đầu gối tu luyện như cũ, sau khi nghe được thanh âm liền quay qua nhìn chằm chằm vào hai vật thể lúc nãy đã đánh thức mình.

Hai vật thể không lớn, chỉ bằng một nắm tay, lông xù xù, thân hình mập mạp như một trái cầu, một đen một trắng ánh mắt long lanh nhìn về phía hắn.

"Chít!"

Doãn Ninh lại nhắm hai mắt, không để ý đến ánh mắt đáng thương của chúng.

"Chít! Chít!"

"Không còn, hết rồi!"

Doãn Ninh tức giận trừng mắt hai linh thú. Con ngươi của hắn bây giờ biến thành màu đỏ, tóc cũng trở nên bạc trắng, màu đen ma khí không ngừng quay xung quanh hắn chuyển động như lốc xoáy.

Nghe được hắn nói chuyện, màu đen linh thú thập phần vui vẻ, nhảy lên trên đầu vai hắn nhõng nhẽo mà củng củng má hắn, sau đó không cẩn thận rớt xuống hồ thuốc tắm.

“Ngốc linh thú." Doãn Ninh khuôn mặt hờ hững, vớt lấy linh thú ướt như chuột lột từ trong nước thuốc ra để lại trên đầu vai.

Linh thú nhỏ màu đen dường như rất thích hắn, đứng trên đầu vai lắc lắc thân mình qua lại khiến cho đầu tóc Doãn Ninh cũng ướt nhẹp một mảnh.

Còn linh thú nhỏ màu trắng lại có vẻ rất sợ hãi Doãn Ninh. Đứng ở trên hố thân hình không ngừng rung rung đi qua đi lại, Doãn Ninh thở dài một hơi, một bên tay thu hồi ma khí bắt đầu vận chuyển linh khí.

"Lại đây." Doãn Ninh xoè tay ra. Tiểu linh thú vẫn còn sợ sệt, chân trước chìa ra đυ.ng vào ngón tay Doãn Ninh một chút lại rụt về, sau đó thấy không hề hấn gì thì bốn chân nhảy lên, an tọa ngay trong mu bàn tay hắn.

Doãn Ninh hơi mỉm cười, đặt tiểu linh thú màu trắng lên đầu vai còn lại, sau đó móc ra mấy chục viên linh đan cho chúng ăn, đổi lại hai tiểu linh thú "Chít! Chít!" kêu to.

Chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc gia tộc bí cảnh, Doãn Ninh cũng nhờ Tủy Mạch dịch mà chữa trị xong kinh mạch, phát hiện kinh mạch không ngừng mở rộng, cấp bậc tu luyện kiếp trước của hắn cũng trở lại. Chỉ là thân thể này vẫn còn yếu để thừa nhận cấp bậc Độ Kiếp kỳ, hắn chỉ có thể tạm thời tự phong ấn cấp bậc.

Doãn Ninh cũng phát hiện Linh Căn của mình có vấn đề. Kiếp trước hắn từ Thiên Linh Căn biến thành Ma Linh Căn, thế mà kiếp này hắn lại phát hiện thấp cấp Ngũ Linh Căn của hắn lại có thể tu luyện cả ma khí lẫn linh khí. Hắn bâng khuâng nghĩ ngợi có thể là do việc tu luyện kiếp trước của hắn tạo thành. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không phải chuyện xấu nên hắn cũng không để tâm mà vui sướиɠ tiếp nhận.

Vậy là sau này nếu hắn muốn trà trộn vào tiên môn cũng không cần sợ bị người phát hiện hắn là ma nhân, cũng dễ dàng tiếp cận hắn đời trước: Mặc Uyển Nhu.



Doãn tộc bí cảnh không hổ là bí cảnh nhiều người mơ ước. Nghe nói ba ngàn năm trước Doãn gia tổ tiên trước khi phi thăng thành tiên đã sử dụng lực lượng từ một thần khí cổ xưa vẽ ra trận pháp tạo thành Doãn gia bí cảnh, sau đó dùng tất cả những gì thu thập từ trước đến giờ, bao gồm công pháp, thảo dược, binh khí,...truyền vào từng nơi trong bí cảnh, muốn cho đời đời con cháu đều được hưởng phúc.

Cũng vậy mà họ Doãn tên Ninh gần một tháng ở trong bí cảnh cũng hưởng không ít phúc, còn phát hiện một mỏ cực phẩm linh thạch tặng kèm hai con linh thú.

Cũng không biết hai tiểu linh thú thuộc loài gì? Chỉ biết lúc Doãn Ninh đau đến sắp chết khi chữa trị kinh mạch thì hai chỉ linh thú đột ngột xuất hiện, còn dùng tự thân linh khí cùng ma khí của chúng cứu hắn một mạng.

Doãn Ninh sau khi biết được liền tự tay luyện chế mấy bình linh đan mà ma thú thích nhất trả ơn chúng. Không ngờ khiến chúng dính hắn không bỏ, còn suốt ngày bám lấy hắn đòi đan dược.

Hắn cũng có thể luyện đan cho chúng nhưng có điều hắn không thể đi ra ngoài thu thập linh dược được. Hắn còn phải chữa trị kinh mạch. Doãn Ninh cảm thấy hơi buồn phiền, càm ràm với chúng vài câu không ngờ chúng xoay mông liền chạy đi ra ngoài.

Bỗng Doãn Ninh thấy mình hơi hơi quá đáng, dù sao hai chỉ linh thú cũng là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn thầm nghĩ sau khi chữa trị xong hắn sẽ trả cho chúng gấp trăm lần bình đan dược, không ngờ hắn vẫn chưa buồn rầu bao lâu thì hai tiểu linh thú kia đã mỗi con gặm một đống lớn linh dược ném vào mặt hắn.

Doãn Ninh đen mặt, ngày đêm mệt mỏi luyện đan cho chúng, trong lòng chửi thầm hai chỉ súc sinh ăn không biết ngừng, chỉ biết há mồm ăn ăn ăn.



Thời gian trong bí cảnh cùng bên ngoài trôi qua giống nhau. Hôm nay đã là ngày cuối kết thúc gia tộc bí cảnh, mọi người đều chuẩn bị đi đến khu rừng phía nam, nơi có cột đá mở ra cánh cửa bí cảnh.

Doãn Ninh duỗi tay cầm một bộ hắc y nhanh chóng mặc vào, lại thay đổi màu tóc biến trở lại thành màu đen, màu mắt cũng trở về như phía trước đen láy.

"Không cần đi theo ta, hiểu sao?" Doãn Ninh liếc mắt hai vật nhỏ chốn sau một viên linh thạch.

"Chít! Chít! Chít!" Màu trắng tiểu linh thú như khóc nức nở, nước mắt như trân châu chảy xuống bộ lông mềm mại nhìn qua rất là đáng thương.

Màu đen tiểu thú cũng không cam lòng diễn dở hơn đồng bọn, cố gắng rặn ra hai viên tiểu trân châu. Sau khi nhìn thấy Doãn Ninh không bị bộ dáng đáng thương của nó làm mềm lòng liền tức giận phóng lên cắn lấy tay áo hắn.

"Đừng đùa giỡn. Mau xuống dưới…” Doãn Ninh cũng rất luyến tiếc rời xa chúng, nhưng hắn sắp đi tới một nơi rất đáng sợ. Hắn không biết có thể bảo vệ chúng an toàn hay không.

"Ta phải đến một nơi rất tối tăm, rất đáng sợ, nếu các ngươi vẫn nhất quyết đi theo ta thì sau này đừng hối hận. Ta không thích vật nhỏ không biết giữ lời."

Hai tiểu linh thú nghe thấy Doãn Ninh đồng ý cũng không thèm để ý đến lời nói sau đó của Doãn Ninh, nhanh chóng nhảy lên trên vai nắm lấy cổ áo hắn mỗi bên một con.

“Vậy sau này kêu ngươi Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đi."

"Chít! Chít!"

"Chít! Chít!"



“Anh hai, tên kia phế vật vẫn chưa chịu xuất hiện, chẳng lẽ chết thật rồi?" Doãn Khang đứng ngồi không yên. Một tháng này hắn gặp rất nhiều cơ duyên, cấp bậc đã tới Luyện Khí chín tầng đỉnh, chỉ cần một chút nữa thôi hắn sẽ đột phá Trúc Cơ kỳ. Đến lúc đó hắn cũng có thể học thuật pháp phi hành giống Doãn Khương rồi.

Nhưng điều hắn mong nhất là bản thân Doãn Ninh phải đứng trước mặt hắn, dùng con mắt ghen ghét, hâm mộ mà nhìn hắn. Nhìn xem hắn được người khác khen là thiên tài tu luyện, người người chào đón hoan hô mà Doãn Ninh chỉ có thể đứng đó như kẻ thua cuộc. Hắn muốn cho phế vật Doãn Ninh quỳ xuống liếʍ giày xin hắn tha cho.

Nhưng hiển nhiên điều ước của Doãn Khang sẽ không thành hiện thực. Chỉ còn mấy canh giờ nữa cổng bí cảnh sẽ mở ra và bọn họ sẽ phải rời khỏi bí cảnh, nhưng đến giờ phút này hắn vẫn không có tin tức gì về Doãn Ninh khiến hắn buồn bực khó chịu không thôi.

"Nhị thiếu gia, theo tôi thấy thì tên Doãn Ninh kia vừa vào bí cảnh đã bị yêu thú tóm đi làm mồi rồi, đâu còn sống đến bây giờ mà đứng trước mặt ngài."

“Ngươi nói cũng đúng. Vốn dĩ Doãn Ninh chính là một tên phế vật, làm sao có thể sống sót đến bây giờ." Doãn Khang gật gật đầu, nói xong lại nhắm mắt tu luyện.

“Vậy à?"