Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 44:

Câu nói hồn nhiên của Nhị Ni khiến sự mất câng bằng của chị dâu cả Cố biến mất ngay lập tức, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mình đúng là càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một đứa bé.

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng sống rất khổ, còn gầy hơn cả Nhị Ni. Trước đây Lý Chiêu Đệ có tiền, có vải cũng chẳng lo cho hai đứa bé, nên quần áo của hai đứa toàn mặc đồ bỏ của người khác, có rách cũng không vá cho hai đứa bé.

Cơm cũng ăn bữa đực bữa cái, sống như mấy đứa bé ăn xin vậy, nếu không phải mẹ chồng luôn trông chừng thì không biết sẽ thế nào nữa.

Tuy nhà mình không giàu có nhưng cả nhà đều hòa thuận, đều sẽ nhường cho con cái ăn trước chứ không để chúng đói bụng.

Cả năm tốt xấu gì cũng mua được bộ quần áo mới cho con, tuy mẹ chồng nói thích cháu trai nhưng cũng không quá khắt khe với hai cô con gái của cô ta.

Nghĩ tới đây, cô ta cũng thấy thoải mái hơn, cô ta kêu con gái ra ngoài chơi còn mình thì bắt tay vào làm việc.

Lý Thanh Vận tiễn mẹ chồng đi, dỗ Nhị Bảo ngủ xong thì đặt vào giường cho ngủ chung với anh.

Sau đso cô tìm một miếng bông màu trắng mềm thấm nước, cắt mười chiếc tã mới cho Nhị Bảo, tã trước đso vừa rách vừa cứng, nên dùng để quét tước vệ sinh.

Những việc khác có thể làm từ từ, nhưng cô không thể chịu đựng được căn phòng đầy bụi bẩn này. Cô tìm bộ quần áo lao động mặc vào, rồi dùng miếng vải quấn quanh đầu, rồi bắt đầu sơn tường.

Trong phòng ngủ còn có em bé nên sẽ để sơn cuối cùng, cô sơn từ phòng khách, sơn tới lúc mặt trời mặt mới sơn được hết tất cả phòng trong nhà.

Trong lúc đó, Đại Bảo và Nhị Bảo tỉnh lại, cô để Đại Bảo chơi chung với em trai, còn mình thì sơn tiếp.

Lý Thanh Vận sơn tới mức đau nhức toàn thân, thắt lưng như thể không còn là của mình nữa nhưng vẫn thấy vui mừng. Nhìn thành quả lao động của mình, cô nở nụ cười.

"Đại Bảo đói chưa con, mẹ dọn dẹp chút rồi nấu cơm cho con nhé."

"Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì ạ?" Đại Bảo biết mẹ treo thịt ở giếng.

Lý Thanh Vận vừa rừa mặt rửa tay vừa đáp: "Ăn thịt!"

"Mẹ tốt quá, Đại Bảo thích ăn thịt." Đại Bảo không hề che giấu sự yêu thích của mình với thịt.

Lý Thanh Vận bỏ năm cái bánh bao còn dư vào không gian, định sáng mai ăn. Ăn bánh bao mãi cũng chán, tối nay cô sẽ ăn cơm và thịt heo thái sợi.

Lý Thanh Vận đặt nồi cơm xong thì ra mảnh đất phía sau hái hai trái ớt, hai quả cà chua, rồi lấy củ khoai tây lớn từ trong hầm.

Cô đút sữa cho Nhị Bảo trước, rồi đặt bé lên giường cho Đại Bảo chơi với em, dạy em cách lật người.

Người ta hai nói, ba tháng thì lật người sáu tháng biết ngồi, Nhị Bảo đã được năm tháng rồi mà vẫn chưa biết lật người, một mặt là vì thiếu dinh dưỡng, một mặt là trước đó không ai chăm sóc nên đứa bé chậm phát triển, các nhóm cơ cũng chưa đủ sức, nhưng bây giờ phải bù lại. Nên cô thường cho bé nằm sấp, để bé ngẩng đầu thì có thể rèn luyện sức mạnh của chi trên.

Sau khi sắp xếp cho con xong, Lý Thanh Vận ra giếng, cắt một miếng thịt khoảng năm lạng rồi lấy mỡ ra.

Thái mỡ bỏ vào nồi đun nhỏ lửa, sau đó thái thịt thành sợi, trộn với các loại rau rồi ướp gia vị.

Mỡ trong nồi bên kia gần như đã tan hết, khi cặn dầu chuyển sang màu hơi vàng thì vớt mỡ ra để lại phần dầu.

Đây là mỡ heo mà nhà nào cũng yêu thích trong thời kỳ khó khăn, xào gì cũng ném một cục mỡ vào, món nào cũng thơm ngon.

Khi dầu nguội hơn chút thì cho vào lọ rồi đặt ở chỗ cao trong bếp để tránh cho con cái chạm vào, sau khi dầu đông lại thì có thể cất vào ngăn kéo.

Cô đổ đầy nồi dầu này vào hai lọ nhỏ và thêm dầu đậu nành vào, đủ cho họ ăn một thời gian.

Còn chỗ tóp mỡ còn lại thì cô định để mai làm hoành thánh.

Mùi khoai tây, ớt xanh và thịt lợn thái sợi bay khắp trong sân, Đại Bảo bế em trai đứng ở cửa bếp nhìn.

"Mẹ ơi, thịt mẹ nấu thơm quá."

"Thơm thì con ăn nhiều chút, đặt em nằm xuống đi, mẹ nấu canh xong là chúng ta có thể ăn rồi, nhớ nhìn bậc thang đấy."

Hai mẹ con ăn một tô cơm lớn với khoai tây xào thịt lợn thái sợi và canh trứng cà chua, đúng là sảng khoái.

Họ cũng không sợ mùi hương bay qua nhà khác khiến người ta ghen tị, nhà họ ở riêng lẻ, cách nhà khác tận 100m, mùi hương đâu thể bay xa thế.

Đại Bảo nói sau này lớn muốn ăn cơm trắng mỗi ngày, quá ngon rồi.

Trăng nhô lên, một ngày lao động đã kết thúc.

Sau khi đun nước nóng và thắp đèn dầu để lau người cho hai đứa bé xong, cô tự tắm gội giặt giũ, sau đó ba mẹ con chơi trên giường sưởi một lúc rồi tiến vào mộng đẹp.