Khi mẹ Cố đến nhà Lý Thanh Vận lần nữa, Đại Bảo đã bị cô bắt đi ngủ trưa, Nhị Bảo thì bị đói nên tỉnh lại, Lý Thanh Vận đang cho con bú sữa, thằng bé mυ'ŧ rất nhanh như thể mười ngày rồi chưa được ăn vậy.
"Mẹ Đại Bảo à, con đang cho uống gì vậy?" Mẹ Cố hỏi.
"Nhị Bảo cai sữa sớm, đợt trước bố nó gửi ít vé mua sữa bột tới, nên con mua sữa bột về cho nó uống. Sữa bột vừa có dinh dưỡng, tốt hơn bột gạo nhiều." Lý Thanh Vận giải thích.
"Mùi thơm quá, nhìn thằng bé uống trông ngon chưa kìa." Mẹ Cố vuốt mặt Nhị Bảo, cười nói.
Nhìn sự thay đổi của Lý Chiêu Đệ, cuối cùng bà ấy cũng yên tâm hơn. Bố nó nói đúng, mẹ Đại Bảo chỉ cần tiêu tiền cho con là được, dù sao cũng hơn là cô lấy tiền để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ và may quần áo cho mình. Chỉ cần cô nuôi dưỡng hai đứa bé thật tốt thì dù tốn tiền cũng chẳng sao, dù sao thằng hai kiếm tiền giỏi, con người phải có sự so sánh thì mới biết cái nào tốt được.
Ở lại suốt một buổi trưa thì cũng tới giờ làm việc, mẹ Cố đo kích thước của hai đứa bé rồi cuộn vải lại mang về nhà.
Bà ấy cất vải nhà thằng hai cho mình và vải làm quần áo cho hai đứa bé vào phòng của con dâu cả, rồi báo lại cho thằng hai một tiếng.
Chị dâu cả Cố nhìn thấy nhiều vải vậy thì hoa cả mắt. Tuy mẹ chồng đã nói trước nhưng vẫn không chấn động bằng việc tự mình nhìn thấy.
Cô ta cũng may quần áo, quả nhiên đúng như mẹ chồng nói, sau khi làm quần áo cho hai đứa bé xong thì còn khá nhiều vải thừa, đủ để may quần áo thu đông cho hai cô con gái nhà mình.
Đối với người nông thôn ân huệ luôn được coi trọng, dù chỉ giúp đỡ may thủ công miễn phí nhưng lại được tận bốn bộ quần áo mới thì là chuyện lớn rồi.
Chị dâu cả Cố cười tươi như hoa.
"Cả à, mẹ phải nói trước, con không được học mấy kẻ nông cạn kia, mấy cuộn vải này phải may quần áo cho Đại Bảo và Nhị Bảo trước, phải làm rộng chút đừng chật quá để sang năm còn mặc được. Nếu không khó mà bàn giao lại cho em dâu con, hơn nữa làm vậy cũng không hay." Mẹ Cố nghiêm mặt nhắc nhở.
Bà ấy biết thằng cả không kiếm được nhiều, nhà họ chỉ sống qua ngày chứ không có tiền để dành, sống hơi khó khăn nên khó tránh khỏi việc con dâu cả sẽ thiển cận. Nhưng đa phần cô ta đều làm vậy vì chồng con nên cho tới bây giờ bà ấy cũng không nói gì. Nhưng lần này thì khác.
Vừa rồi quả thật chị dâu cả Cố có thầm tính toán trong lòng, nghĩ rằng tuổi Nhị Bảo lớn nhanh cũng chẳng mặc được bao lâu, nhà thằng hai có tiền có vải, đến lúc đó may lại là được, như vậy có thể dư nhiều vải hơn.
Bị mẹ chồng vạch trần tâm tư, cô ta cũng biết mình nghĩ vậy là không đúng nên ngượng ngùng nói: "Sao có thể chứ, con chắc chắn sẽ làm việc đàng hoàng, mẹ yên tâm đi."
"Không phải thì tốt, con bớt chút thời gian cắt vải ra đi, mẹ rảnh thì sẽ giúp con, làm nhanh chút chứ sắp vào thu rồi mà bọn nhỏ không có đồ mặc." Mẹ Cố nói xong thì về phòng mình.
Chị dâu cả Cố bị mẹ chồng nhắc nhở nên không dám làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô ta hiểu được sự chênh lệch giữa nhà mình với nhà thằng hai. Nhà thằng hai phủi tay một cái đã có nhiều vải vóc để làm quần áo cho con cái, mà hai cô con gái nhà cô ta thì hiếm lắm mới có bộ quần áo mới.
Ngẫm lại thì cảm thấy mất cân bằng.
Cô con út Nhị Ni sờ mảnh vải, ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, vải này đẹp quá, thật sự sẽ may quần áo mới cho con và chị sao?"
"Trước tiên phải làm cho hai em trai nhà chú hai đã, còn dư vải mới may cho hai đứa được."
"Vậy mẹ may cho Đại Bảo và Nhị Bảo đi ạ, may nhiều chút ạ, Đại Bảo đáng thương lắm, thím hai bỏ mặc em ấy, em ấy cũng không có quần áo mới để mặc đâu." Thỉnh thoảng Đại Bảo sẽ qua đây, tuổi tác hai đứa lại ngang nhau nên có thể chơi chung.