Ánh mắt Cố Thiệu Thừa vô cùng cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
Úc Nguyên run lên,bị hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Thí, thí nghiệm rụng tóc, anh nghe thấy bao giờ chưa? Giật mạnh hai phát mới rụng ba sợi tóc, phần da trên đầu anh thực sự rất mạnh mẽ.”
Cậu lo lắng nuốt nước bọt, chỉ sợ cậu không nói nữa, Cố Thiệu Thừa sẽ lập tức trút giận, chợt nhớ lại mấy bí kíp vừa học được trên mạng hôm nay, cậu lập tức nói thêm: “Không, không hổ là anh, nào là gương mặt tỉ lệ vàng, dáng người tuyệt đỉnh, nhan sắc như thần tiên, lại còn có bộ não lợi hại nhất, người có năng lực nhất tập đoàn Cố thị, quá hiển hách…”
Nói xong, cậu còn run rẩy giơ ngón tay cái lên, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa quật cường.
Cố Thiệu Thừa: “…”
Tuy đây không phải lần đầu tiên thấy Úc Nguyên làm điều kì lạ, Cố Thiệu Thừa vẫn cảm thấy mọi chuyện trước mắt … không hề giống với ký ức kiếp trước chút nào, nói anh gặp bóng ma tâm lý nên sinh ra ảo giác còn hợp lý hơn.
Nhưng vì bị giật tóc, da đầu không ngừng đau rát, lại thêm Úc Nguyên dù rụt rè vẫn liên tục lải nhải, những âm thanh hỗn loạn vang lên trong đầu anh, tai anh như ù đi, đầu óc choáng váng, đây cũng giống như lời khẳng định: chuyện Úc Nguyên vừa làm không phải ảo giác.
Cố Thiệu Thừa nhắm mắt, lại vẫn nghe thấy Úc Nguyên không ngừng lải nhải mấy câu vừa rồi như đang đọc thành ngữ: “Dáng người hoàn hảo, tỉ lệ vàng, bộ não siêu phàm...”
Anh lập tức cảm thấy đầu càng đau hơn, cảm giác như Úc Nguyên đang liên tục lẩm bẩm mấy câu đó bên tai anh, anh nghĩ nếu cứ để cậu nói một lúc nữa, có khi cậu bắt đầu đảo lộn hết trật tự từ, như thế không khác gì niệm chú, anh càng nghe càng không hiểu, đầu càng đau.
Cố Thiệu Thừa hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: “Cậu... tạm thời đừng nói gì.”
Lần này Úc Nguyên cực kỳ thông minh, nghe vậy, cậu lập tức khóa chặt cái miệng đã mỏi, ngay cả những tiếng “ồ” cậu vô thức thốt ra khi không hiểu gì cũng không xuất hiện.
Suýt nữa giật rụng hết tóc của Cố Thiệu Thừa, dù mạch suy nghĩ của Úc Nguyên khá kỳ lạ, cậu cũng biết việc này không đúng, khác gì cậu muốn gϊếŧ anh? Rõ ràng mình một lòng hiếu thuận, ài, sao lại thành thế này, công bằng ở đâu chứ...
Sau khi xung quanh yên ắng trở lại, Cố Thiệu Thừa chắc chắn rằng những tiếng nói vừa rồi đã biến mất, bao gồm cả tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Nếu không phải trán anh vẫn đau như bị kim đâm, từ huyệt thái dương đến phía sau đầu đều nhói đau, tất cả đều là những biểu hiện bệnh quen thuộc, anh thậm chí còn tưởng ngay cả việc anh phát bệnh cũng là ảo giác.
Ảo giác từng giày vò anh rất lâu lại bị Úc Nguyên bất ngờ ngừng lại, đây tình huống chưa bao giờ xảy ra, cho dù anh đã từng trải qua ảo giác này vô số lần, anh cũng chỉ có thể cố gắng tỉnh táo mà chịu đựng sự tra tấn này.
Cố Thiệu Thừa nâng mắt nhìn về phía Úc Nguyên, đối phương chợt run lên, gương mặt thanh tú lập tức cúi xuống thật thấp.
Áo phông bó sát vào cơ thể gầy như da bọc xương, bả vai hơi co lại, giống như đang muốn hạ thấp cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.
Nhưng ngay sau đó, Úc Nguyên lại lấy hết can đảm để biện hộ cho bản thân, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không cho tôi đeo kính mà...”
Nếu Cố Thiệu Thừa để cậu đeo kính, nếu Cố Thiệu Thừa không đột ngột ngồi thẳng lên như xác chết sống dậy, có lẽ cậu có thể nhìn rõ đồng hồ cát rơi trên sàn, cùng lắm thì cậu chỉ cần gánh một nửa trách nhiệm thôi.
Cố Thiệu Thừa nhếch môi lên, anh cười nhưng trong lòng lạnh lẽo: “Vậy là lỗi của tôi?”