Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 32: Phát bệnh

Sau đó anh mím chặt môi, cố gắng kiềm chế hơi thở nặng nề, trong lúc anh đang chật vật nhẫn nhịn, anh chợt nghe nghe thấy một tràng cười trong trẻo vang lên từ một chiếc sofa trong thư phòng.

—— “Ha ha ha ha ha ha, chuối là cái khỉ gì!”

Từ nhỏ, khả năng tập trung của Úc Nguyên đã hơn hẳn người bình thường, cậu chỉ cần một giây để tập trung đọc sách, làm bài chứ đừng nói đến chơi điện thoại, cậu mải chơi, vừa cầm điện thoại đã quên mất mình vẫn đang ở trong thư phòng với Cố Thiệu Thừa.

Thấy ảnh những chiếc kính lấp lánh được trưng bày trong tủ bị cư dân mạng chỉnh sửa thành chuối, Úc Nguyên cười ra nước mắt, sau đó cậu vội lau đi, lưu ảnh về máy rồi lại mở bức tiếp theo, tiếp tục cười ha hả.

Bàn tay to đang chống lên bàn của Cố Thiệu Thừa bỗng siết chặt, do dùng quá nhiều sức nên những ngón tay thon dài trắng bệch.

Lý trí còn sót lại nói cho anh biết, Úc Nguyên hẳn không cố ý cười vui vẻ đến vậy khi anh đang phát bệnh, nhưng cũng có lẽ do bị Úc Nguyên chọc giận nhiều lần, khi nghe thấy tiếng cười của người kia trong lúc sắp mất lý trí hoàn toàn, anh không thể kiềm chế sự oán hận trong lòng.

Cố Thiệu Thừa dùng một tay gạt tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất, đồ trang trí tinh xảo trên bàn rơi xuống như mưa, màn hình máy tính rơi xuống phát ra tiếng ồn vang dội.

Tiếng cười của Úc Nguyên đột nhiên im bặt, nghe thấy tiếng, cậu nhìn sang chỗ anh nhưng chỉ thấy mờ mờ, lúc này cậu mới nhớ ra: kính đã bị Cố Thiệu Thừa tịch thu.

Cậu khá sợ hãi, Cố Thiệu Thừa sẽ không nổi giận vì cậu cười hơi to chứ?

Úc Nguyên cẩn thận dựng thẳng điện thoại, cậu dùng camera điện thoại quan sát, nhận ra Cố Thiệu Thừa cũng không giận dữ lườm mình mà chỉ khó chịu chống tay trên bàn, cánh tay căng cứng hơi run rẩy, hẳn là phát bệnh.

Đúng lúc này, thông báo mới nhất hiện lên trên màn hình: [Nóng! Diễn biến mới nhất của vụ án bảo mẫu: Thực hư lại là thế này...]

Trước mắt, Úc Nguyên không rảnh quan tâm đến chuyện đó, nếu người phát bệnh không phải Cố Thiệu Thừa, rất có thể cậu sẽ chọn co đầu rụt cổ đứng im.

Cậu hít sâu một hơi, dùng nắm đấm vỗ vỗ ngực, âm thầm hô to khẩu hiệu: Vĩnh viễn không quên ân tình như cha mẹ tái sinh, luôn khắc ghi trong tim đến hơi thở cuối cùng!

Lấy đủ can đảm rồi, Úc Nguyên nhanh chóng đi sang, cậu nhớ lần trước Cố Thiệu Thừa lấy thuốc dự phòng trong ngăn kéo.

Sau khi xác định mục tiêu, động tác của Úc Nguyên càng nhanh hơn, đồng thời cậu phải chú ý đến đồ trang trí rải rác trên sàn, tài liệu, sách vở, máy tính… Úc Nguyên cảm giác như mình đang dò mìn.

Ngay khi cậu chuẩn bị vượt qua vòng chướng ngại vật cuối cùng để lại gần chiếc bàn, Cố Thiệu Thừa đột nhiên cử động tay, ngồi thẳng người, Úc Nguyên hoảng sợ, hơn nữa cậu không đeo kính nên không thấy rõ lắm, cũng không để ý đến một chiếc đồng hồ cát bằng gỗ dưới chân mình.

Úc Nguyên thấy Cố Thiệu Thừa đau đến nỗi gân xanh trên thái dương giật mạnh, trong chốc lát, lòng hiếu thảo như xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu, chỉ hận không thể bay sang để giúp “cha già” lấy thuốc, không ngờ sau đó chân cậu giẫm lên đồng hồ cát, cơ thể lập tức mất kiểm soát mà lao thẳng về phía trước.

Nhanh như chớp, bản năng sinh tồn khiến cậu đưa tay ra túm lấy người duy nhất trước mặt, sau đó — giật mạnh tóc anh.

Vì sợi tóc khá ngắn, cũng bởi trong lúc cấp bách, Úc Nguyên gần như dùng toàn bộ sức, đôi tay túm chặt lấy đỉnh đầu của Cố Thiệu Thừa và phần tóc ngắn phía sau.

Sau tiếng rên của người đàn ông, thư phòng lặng ngắt như tờ.

Úc Nguyên chậm rãi buông lỏng tay, thấy khí lạnh xung quanh Cố Thiệu Thừa càng lúc càng rõ ràng, tay cậu run lên, cậu xòe tay ra, ba sợi tóc rơi xuống mu bàn tay tái nhợt lại lạnh lẽo của người kia.