Mẹ Trương nở nụ cười hiền, hoàn toàn không nghĩ Cố Thiệu Thừa sẽ lên tiếng bênh vực Úc Nguyên chỉ sau mấy tiếng ở chung với cậu, trong chốc lát, cả người bà ta cứng đờ, da mặt như căng ra.
Nhưng dù sao bà ta đã nhìn hai đời chủ nhân trưởng thành, hơn nữa còn tự nhận bản thân đang nắm con át chủ bài, tuy bị Cố Thiệu Thừa làm nghẹn, bà ta vẫn cắn môi, tươi cười nói:
“Sao lại thế được, tôi chỉ thay đại tiểu thư chăm sóc ngài, nếu không phải phu nhân mới đến làm ngài khó chịu, ngài cũng cũng không cần uống nhiều thuốc như vậy, sáng nay lại… Bà già này chỉ thấy xót cho ngài…”
Vì mẹ, kiếp trước, Cố Thiệu Thừa cực kỳ tín nhiệm mẹ Trương, chưa từng nghĩ bà lão có gương mặt hiền từ thật ra lại là người khẩu phật tâm xà.
Anh tập mãi thành quen, thật ra mỗi lần phát bệnh ngoài ý muốn đều để lại di chứng, mỗi lần đau đến mơ màng, anh sẽ uống thuốc giảm đau quá liều, tình trạng kháng thuốc dần đẩy anh rơi xuống vực sâu thẳm, khi không thể chịu đựng được sẽ phải đến bệnh viện cấp cứu.
Nhưng nếu đối phương muốn đẩy anh vào ngõ cụt như vậy, sao anh có thể không chuẩn bị, khi nằm trong viện, chẳng qua anh chỉ được tiêm một ít nước đường giả làm thuốc thôi… Ngay cả một bảo mẫu cũng có thể tùy ý giẫm đạp anh như vậy, kẻ đang trốn trong bóng tối hẳn đang vô cùng sung sướиɠ nhỉ?
Cố Thiệu Thừa cười trào phúng, gò má xương xương vì bệnh tật và đôi môi mỏng trắng bệch khiến anh trông cực kỳ tiều tụy, nhưng khi con ngươi đen đặc ngước lên, ánh mắt lạnh lùng lại khiến mẹ Trương lạnh người… như thể anh đang nhìn một xác chết.
“Đưa mẹ Trương đến nhà cũ đi.” Giọng nói lạnh băng vang lên, nếu nghe kĩ sẽ thấy giọng anh hơi khàn.
Vệ sĩ đang đứng quanh lập tức đến gần, có vẻ muốn đưa mẹ Trương đi ngay lập tức.
Nói xong, Cố Thiệu Thừa rời khỏi xe lăn, mà sau khi thấy “biển người tấp nập”, Úc Nguyên đang quỳ trên đệm hương bồ đã rơi vào trạng thái giả chết, cả người co quắp thành hình chữ C, giống như muốn hòa làm một với tấm đệm.
Cậu cố gắng thôi miên bản thân, làm bản thân thiếu tỉnh táo, như vậy có thể tránh được việc nhớ lại một số hồi ức mà bản thân rất ghét, không có cách nào khác, người sợ xã hội ở mức độ như cậu luôn phải có vài chiêu mới có thể tồn tại.
Khi cậu đang nghĩ về mấy vệ tinh nhỏ lạnh lẽo bay quanh sao Mộc mà một bài báo trong tạp chí khoa học nhắc tới, cậu chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Úc Nguyên không thể tin nổi, cậu mở to hai mắt, thậm chí còn không thèm phản ứng trước, mà không nhịn không được thầm chửi, đại ca! Ngài đang bị bệnh nguy kịch đấy ngài biết không! Sau đó mới bắt đầu choáng váng đến run rẩy vì hành động thân mật quá mức của người đàn ông.
Cố Thiệu Thừa bế ngang người Úc Nguyên vừa quỳ trên đệm hương bồ, cơ thể gầy gò chưa trưởng thành hoàn toàn của thiếu niên còn nhẹ hơn anh nghĩ.
Không phải anh đang xót xa Úc Nguyên, chỉ diễn kịch chút thôi, nhưng khi cảm nhận được cơ thể người kia run rẩy hệt như đêm qua, sương vẫn giăng đầy đáy mắt lạnh lẽo.
Cố Thiệu Thừa bế cậu đi được hai bước, một tiếng rầm vang lên từ phía sau, là mẹ Trương đột ngột quỳ gối xuống đất.
“Tiểu thiếu gia, mẹ Trương sai rồi! Tôi không nên đi quá giới hạn, tôi chỉ trừng phạt tân phu nhân vì tội bất kính với ngài, tôi không muốn đến nhà cũ, xin ngài tiếp tục để tôi ở lại chăm sóc ngài…” Mẹ Trương mới nói hai câu đã rơi nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy là người hầu hết mực trung thành.
Bà ta cho rằng bản thân đã đánh giá sai vị trí của người vợ là đàn ông này trong lòng Cố Thiệu Thừa, Cố Thiệu Thừa vừa phát bệnh, trạng thái tinh thần bất ổn cũng không phải chuyện hiếm, chỉ cần bà ta khóc lóc rồi che giấu chuyện này, mọi chuyện sẽ ổn thôi.