Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 8: Kinh ngạc

Điên rồ thật, vì cậu nôn lên người Cố Thiệu Thừa nên bị phạt quỳ mười hai tiếng?

Cố Thiệu Thừa là hoàng đế sao? Không phải Đại Thanh đã sụp đổ mấy trăm năm rồi sao? Tuy rằng Úc Nguyên thật lòng muốn gả vào và ở góa, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu muốn tiếp thu tư tưởng phong kiến cặn bã của nhà họ Cố một cách vô điều kiện.

Nhưng mẹ Trương là người có vai vế ở nhà họ Cố, gia đình bình dân như nhà họ Vương này làm bà ta ngứa mắt, càng không nói đến Úc Nguyên lang thang đầu đường xó chợ mới được nhận về, đương nhiên bà ta muốn chèn ép cậu từ đầu, tránh việc cậu tự coi mình là chủ nhân, sau này làm chậm trễ chuyện quan trọng của bà ta.

Dứt lời, mẹ Trương gọi ba bảo mẫu đang đứng ngoài đi vào, từng người ngồi xuống bên trái, phải và phía sau Úc Nguyên, giám sát cậu suốt cả quá trình, mà bà ta ung dung ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, nhấp nhẹ một ngụm ngân châm* mười năm tuổi trong chén.

*ngân châm: một loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc.

Trong nháy mắt, số người lạ trong không gian tăng vọt thành bốn người, Úc Nguyên lập tức từ bỏ tất cả kế hoãn binh, cậu mắc chứng sợ xã hội, không thể chịu nổi điều này.

Gặp phải chướng ngại trong giao tiếp ngần ấy năm, tuy hiện tại cậu vẫn không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, nhưng vẫn có vài cách để ứng phó với các tình huống khẩn cấp.

Ngay trước khi Úc Nguyên chuẩn bị nổi cáu, cửa từ đường lại bị mở ra, tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên sàn gỗ đặc vang lên càng lúc càng gần.

Nghe thấy tiếng động, những bảo mẫu đang canh xung quanh Úc Nguyên rời vị trí, lại cụp mắt đứng ngay ngắn cạnh tường.

Vừa rồi lắng đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, Úc Nguyên lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không đeo kính, Úc Nguyên chỉ có thể nheo mắt nhìn quanh, thấy rõ người ngồi trên xe lăn đúng là Cố Thiệu Thừa, cậu chợt cảm thấy vô cùng cảm động —— cuối cùng người đàn ông này trông giống người bệnh một chút rồi!

Cố Thiệu Thừa lạnh nhạt nhìn Úc Nguyên toát mồ hôi lạnh, đôi mắt hạnh của chàng thanh niên cụp xuống trông vô cùng đáng thương, sau khi nhận ra âm thanh đó là anh, đôi mắt kia lập tức sáng ngời, ánh mắt trong trẻo, rực rỡ như đá quý đột nhiên phát sáng.

Cố Thiệu Thừa ngừng lại trong thoáng chốc, sau đó đôi con ngươi đen láy mới dịch lên.

Thấy Cố Thiệu Thừa đột nhiên xuất hiện, mẹ Trương cũng không hoảng hốt chút nào, bà ta thong thả đặt chén trà xuống.

Năm đó bà cụ Cố mất vì khó sinh, Cố đại tiểu thư do một tay bà ta nuôi nấng, dù Cố Thiệu Thừa có điên đến đâu cũng phải thừa nhận bà ta.

Ngay cả việc bà ta ép cậu trai được gả vào để xung hỉ kia quỳ trên đệm hương bồ, chỉ cần bà ta muốn, bà ta có thể tìm đại một lý do để đuổi người nọ đi, rốt cuộc dinh thự này đã bị bà ta khống chế hoàn toàn.

Chỉ cần khiến Cố Thiệu Thừa phát bệnh ngoài ý muốn hai lần, thằng nhóc đến xung hỉ này phản tác dụng sẽ lập tức bị đuổi đi, mà bà ta giữ Úc Nguyên lại cũng chỉ vì nghĩ đến hoàn cảnh của cậu, bà ta lười đến tìm những người có hoàn cảnh phức tạp hơn thôi.

Thấy xe lăn của Cố Thiệu Thừa ngày càng gần, lúc này mẹ Trương mới cười thành tiếng rồi đứng lên, ánh mắt liếc qua mu bàn tay người đàn ông, nhận ra bên trên không có vết kim nào, lông mày khẽ nhướng lên.

Sự kinh ngạc trong mắt chỉ là thoáng quá, bà ta coi Úc Nguyên như không tồn tại, tỏ vẻ quan tâm hỏi bệnh tình của Cố Thiệu Thừa: “Bây giờ tiểu thiếu gia đã thấy khá hơn chút nào chưa? Phòng bếp đã chuẩn bị chè ngài thích nhất, nấu xong từ nửa đêm, bây giờ lại đúng lúc, tôi đưa ngài đi nhé?”

Vì bị bệnh nên sắc mặt Cố Thiệu Thừa tái nhợt, tâm trạng còn tệ hơn đêm hôm trước, nghe vậy, ngay cả mí mắt anh cũng chẳng buồn nâng lên, sắc mặt không thay đổi, thong thả nói: “Từ khi nào mà bà có thể ngồi lên đầu tôi thế?”