9.
Kiếp trước tôi và mẹ hiếm khi thân thiết.
Kể từ khi tôi tái sinh, chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, so với mối quan hệ mẹ con thông thường, giữa chúng tôi vẫn có một sự ngăn cách vô hình.
Cơ thể mẹ tôi ban đầu cứng đờ, sau đó thả lỏng ra, vụng về vỗ lưng tôi: “Hàm Hàm, ai ăn hϊếp con à?”
"Vâng." Tôi gật đầu và kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
"Trương Sở Dương và Tô Nhu lén lút vụиɠ ŧяộʍ, thậm chí còn có một đứa con."
"Quá đáng!" Mẹ tôi rất tức giận. "Mẹ đi bắt bọn họ chịu trách nhiệm. Hôm nay nhà họ Trương và nhà bác cả nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!"
Nói rồi mẹ đưa tôi ra ngoài, chở tôi đến bệnh viện.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, Tô Nhu đang nằm trên giường bệnh hấp hối.
Bố mẹ Trương, Trương Sở Dương và bố tôi đều đang ở trong phòng bệnh.
Những người khác đều có vẻ mặt dữ tợn, nhưng bố tôi thì ngược lại, nhiệt tình hỏi thăm Tô Nhu:
"Nhu Nhu có đau không? Cháu đói à? Nếu cảm thấy khó chịu thì phải nói với chú đó!"
"Con của cháu..." Tô Nhu sờ bụng, nước mắt chảy dài trên mặt.
Giọng điệu của bố tôi càng trở nên dịu dàng hơn: “Đứa nhỏ không sao. Giờ cháu chỉ cần tập trung hồi phục sức khỏe thôi, đừng lo lắng chuyện khác nữa.”
"Cảm ơn chú."
"Ha!" Mẹ tôi không nhịn được, đẩy cửa phòng bệnh ra, mỉa mai nói: “Đối xử với Hàm Hàm còn không chu đáo đến vậy, người ta nhìn vô không biết còn tưởng Tô Nhu không phải cháu gái của ông mà là đứa con ngoài giá thú của ông đó!"
10.
Mẹ như người phát ngôn của tôi, nói ra tất cả những điều tôi muốn nói.
Không có gì ngạc nhiên, bố tôi đã tức giận.
Năng lực thì không có mà rất thích thái độ:
"Trịnh Vận Như, bà đang nói nhảm cái gì vậy?"
Tôi đã thấy bố tôi như vậy nhiều lần.
Tuy nhiên, lần này, tôi thoáng nhận thấy một tia cảm xúc phức tạp trên mặt bố, tia cảm xúc mà trước đây tôi chưa từng nhận ra… tội lỗi.
Nhìn bố tôi rồi nhìn Tô Nhu trên giường, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo…
"Tôi nói nhảm hả? Tô Nhu dám cướp hôn phu của Hàm Hàm, nó không biết xấu hổ như vậy mà ông vẫn bênh nó chằm chặp, ông có để hai mẹ con tôi vào mắt không?"
“Tô Nhu còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nó cũng không phải người ngoài, con bé là cháu gái tôi mà!”
Thấy hai người sắp nổ ra một trận đại chiến, tôi vội vàng nắm lấy tay mẹ. "Mẹ."
Khi mẹ tôi lấy lại bình tĩnh, bà hít một hơi thật sâu, tạm thời kìm nén cơn tức giận với bố tôi. Thay vào đó, bà quay lại nhìn bố mẹ Trương.
Bố mẹ Trương vốn đang xem kịch đột nhiên trở nên căng thẳng. “Chị sui, ừm…”
"Đừng gọi tôi là chị sui, con trai mấy người nếu đã đυ.ng đâu bạ đó như thế, vậy chúng ta hủy hôn đi!"
Bố mẹ Trương chưa kịp phản ứng thì bố tôi đã vội vàng bước tới: “Cũng tiếc thật, hay là cứ để Nhu Nhu cưới Sở Dương thay Hàm Hàm đi?”
"Không đời nào!" Mẹ Trương lập tức mở to mắt: “Hàm Hàm đậu Đại học Thanh Hoa, còn Tô Nhu thì sao? Con nhỏ đó thậm chí còn không đậu đại học, xuất thân từ nông thôn. Nhà họ Trương chúng tôi không thể chấp nhận đứa con dâu như vậy. Theo tôi thì Tô Nhu nên bỏ đứa bé rồi về quê, chuyện này chúng tôi coi như bỏ qua, không thể vì một con nhỏ đê tiện mà ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai nhà được? Đúng không chị sui?" Mẹ Trương nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của bố tôi.
Mẹ vỗ nhẹ vào tay tôi an ủi rồi bình tĩnh nói: “Cũng được.”