Ánh Sáng

Chương 4

7.

Lời nói của tôi khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.

"Hàm Hàm, cháu có nhầm lẫn gì không? Con bé là chị họ cháu mà!"

"Cháu cũng ước mình đã nhầm lắm chứ, nhưng ban sáng chính miệng chị ấy đã nói với cháu như thế."

Lúc này, loại thuốc nhỏ mắt mà tôi đã nhỏ ban nãy cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.

Nước mắt rơi "tách".

Tôi cúi đầu giả vờ khóc, nhưng khóe mắt lại dán chặt vào Tô Nhu.

Trong ba anh em nhà họ Tô, chỉ có bố tôi học đại học và cưới mẹ tôi.

Bố thành lập Tập đoàn nhà họ Tô với sự hỗ trợ của gia đình mẹ tôi, nhưng quyền lực chính trong tập đoàn lại thuộc về mẹ. Bố chỉ là một chủ tịch trên danh nghĩa.

Về phần các anh trai của bố tôi và gia đình họ, tuy được bố tôi âm thầm hỗ trợ nên cuộc sống của họ đã khá hơn trước rất nhiều nhưng vẫn không thể so sánh được với gia đình chúng tôi.

Tô Nhu đã ghen tị với tôi từ khi còn nhỏ.

Tôi đã trình bày sự thật rõ ràng. Nếu Tô Nhu vẫn không nắm lấy được cơ hội này để gả vào một gia đình giàu có, tôi sẽ thực sự coi thường cô ta.

Thật may là lần này cô ta đã không làm tôi thất vọng.

Dưới ánh nhìn chăm chăm của mọi người, Tô Nhu quỳ xuống trước mặt bố mẹ Trương. "Chú, dì, Sở Dương và cháu thực lòng yêu thương nhau mà ạ!"

Trước khi bố mẹ Trương kịp phản ứng, Trương Sở Dương đã đứng bật dậy. "Tôi rõ ràng đã đeo bao rồi. Sao mà cô lại mang thai được!"

Chỉ bằng một câu, anh ta đã xác nhận sự việc!

"Sở Dương, em cũng chẳng biết tại sao. Nhưng chẳng phải anh nói anh không thích Tô Nhất Hàm chút nào sao? Anh nói cô ta cứng nhắc và đần độn, sớm muộn gì anh cũng sẽ hủy hôn ước với cô ta và ở bên em ư? Anh thậm chí còn nói..."

"Câm miệng!"

Quá lo lắng, Trương Sở Dương tát vào mặt Tô Nhu.

Giây tiếp theo, bố Trương đã đá vào bụng Trương Sở Dương. "Thằng nhóc khốn kiếp, thể diện nhà họ Trương chúng ta bị mày làm mất hết rồi!"

"Sao lại đánh con trai mình?!" Mẹ Trương phản đối. "Rõ ràng là con đàn bà rẻ tiền Tô Nhu này dụ dỗ con trai chúng ta, muốn đánh thì phải đánh nó chứ!"

Mẹ Trương túm tóc Tô Nhu.

Bố tôi vội vàng đến can ngăn.

Trong cơn tức giận, mẹ Trương thậm chí còn cào bố tôi.

Sợ mặt bị trầy xước, bố tôi lùi lại một bước. Sau đó Tô Nhu bị mẹ Trương đè xuống đất đánh.

Tô Nhu không kịp né tránh, đột nhiên che bụng lại. “Con, con tôi…”

Một vệt đỏ thẫm từ chân Tô Nhu chảy xuống sàn.

8.

Sợ dính vào vụ ngộ sát, mẹ Trương nhanh chóng dừng tay và gọi “120”.

Nửa tiếng sau, Tô Nhu được đưa lên xe cấp cứu.

Bố Trương, mẹ Trương, Trương Sở Dương và bố tôi lo lắng đi theo.

Tôi ngồi trên ghế sofa phòng khách, nhìn những bóng người đang đi về phía cửa, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng.

Ngay lúc đó, một ánh mắt u ám quét qua.

Đó là bố tôi.

Bố chợt quay lại, bắt gặp nụ cười trên môi tôi.

Tôi theo bản năng kiềm chế sự thích thú của mình, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng tôi không còn là kẻ yếu đuối và bất lực mặc sức bố áp đặt ở kiếp trước nữa.

Tôi ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thách thức với bố.

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt thách thức của tôi, cơn tức giận của bố tôi dâng trào, như thể muốn lập tức lao tới sống mái một trận với tôi.

Tuy nhiên, xe cấp cứu bên ngoài không đợi ai nên ông ấy chỉ có thể bước lên xe cấp cứu và rời đi.

Không lâu sau khi xe cấp cứu rời đi, mẹ tôi quay lại.

Diện bộ vest chuyên nghiệp vừa vặn, mái tóc được tạo kiểu gọn gàng, mẹ tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ dù có nếp nhăn nơi khóe mắt.

Chỉ có mái tóc hơi rối bù cho thấy bà đã vội vội vàng vàng mà tức tốc về nhà:

"Hàm Hàm, dì con bảo xảy ra chuyện rồi. Chuyện gì xảy ra vậy?" Bận rộn với sự nghiệp nên giọng mẹ có hơi lạnh lùng và xa cách, nhưng đôi mắt bà lại chứa đầy sự quan tâm.

Thật không may, kiếp trước tôi lại không nhận ra mẹ đã quan tâm tôi nhường nào.

Hồi đó, tôi chưa từng nghĩ mẹ làm việc vất vả như thế là vì tôi. Tôi chỉ nghĩ mẹ là người cuồng công việc muốn kiếm tiền và không thực sự yêu tôi.

Tôi nổi loạn từ nhỏ, luôn mâu thuẫn với mẹ.

Ngay cả khi mẹ tôi từ bỏ tập đoàn nhà họ Tô và ly hôn với bố, điều kiện duy nhất mẹ đưa ra là phải đưa tôi đi cùng, tôi không muốn thua Tô Nhu như vậy nên kiên quyết chọn ở lại với bố.

Cuối cùng, người mẹ thất vọng của tôi không đòi hỏi gì cả, ra nước ngoài với hai bàn tay trắng và bộ quần áo trên người.

Nghĩ đến đây mũi tôi không khỏi có chút nghẹn ngào:

"Mẹ." Tôi lao vào vòng tay mẹ, ôm bà thật chặt. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”