Cô ấy sẽ tìm đủ các loại lý do tới gần tiếp xúc cùng Chử Liệt, tuy rằng ngay từ đầu Chử Liệt có chút kháng cự, nhưng anh cũng biết tương lai đối phương sẽ trở thành vợ của mình, cho nên cũng không muốn ở trước mặt người khác làm Diệp Lấy Nhu mất thể diện, tình trạng có qua có lại, trong thời gian đó khoảng cách giữa hai người tự nhiên được kéo gần lại không ít.
Tình yêu của hai người họ cứ thế tự nhiên phát sinh, nước chảy thành sông.
Trước khi chính thức trở thành vợ chồng, hai người họ trở thành tình nhân sống chung với nhau trước đó.
Từ Đan ở bên cạnh chứng kiến hết thảy những chuyện này, trong lòng cô mang theo đau lòng chua xót nhưng đồng thời cũng hiểu rõ chính mình là không có khả năng chen chân vào tình yêu của hai người họ, cô chỉ là hèn mọn mà hy vọng bản thân có thể ở bên cạnh anh, dù là một người không danh không phận, nhưng chỉ cần có thể ở bên người Chử Liệt, chỉ cần như thế, thật cẩn thận âm thầm ở cạnh, không dám mong đợi cao xa.
Chỉ đáng tiếc, mọi việc luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Diệp Lấy Nhu và Chử Liệt là một đôi hoan hỉ oan gia (1), là điển hình của việc hai người đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.
(1) Thường xuyên cãi nhau gây gổ nhưng cuối cùng vẫn sẽ vui vẻ ở bên nhau.
Nhưng có lần hai người lại gây gổ, cãi nhau gay gắt tới mức Diệp Lấy Nhu tức giận mà nói ra lời chia tay, do đó vốn là người ở trên bàn tiệc vô cùng khắc chế, cố gắng nhẫn nhịn nhưng bởi vì cảm xúc và tinh thần sa sút, đêm đó Chử Liệt không nhịn xuống mà bực bội tới mức uống nhiều thêm mấy ly rượu, kết quả uống nhiều tới nổi say khướt, không biết mọi thứ nữa.
Nếu chỉ là say thì cũng không có gì đáng nói, nhưng cố tình anh còn bị người ta bỏ thuốc nữa mới thảm chứ.
Từ Đan thật vất vả từ trên bàn tiệc đưa Chử Liệt rời đi, miễn cưỡng đỡ Chử Liệt đã mơ hồ không biết gì đi lên lầu trên của khách sạn mướn phòng, tiếp đó lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lấy Nhu, ấy thế nhưng không nghĩ tới điện thoại chỉ mới vang lên hai tiếng thì liền bị cắt đứt, Từ Đan không có cách nào cuối cùng chỉ có thể hướng về mấy người đồng nghiệp cầu cứu, không ngờ tới lần này chưa kịp gọi điện thoại thì đã bị Chử Liệt vung cánh tay lên, hung hăng đυ.ng trúng khiến cho điện thoại trong bàn tay cô bị tuột mất, mạnh mẽ đập vào tường một cái mạnh.
Tuy rằng thân máy không có bị đánh vỡ ra, nhưng cũng không có biện pháp khởi động mở máy lên lại.
Lực chú ý của Từ Đan chỉ bị phân tán một chút như vậy, tiếp theo lại trực tiếp bị thân hình cao lớn của Chử Liệt nhào tới, áp cả người cô nằm xuống giường lớn mềm mại.
“Chử tổng!” Ý thức được chính mình đang ở vào tình huống khó đỡ, trong lòng Từ Đan hoảng loạn, lắp bắp mở miệng nói chuyện, âm thanh run rẩy khuyên can: “Ngài, ngài buông tôi ra đi… Tôi không phải… Tôi không phải cô Diệp đâu…”
“Cô Diệp” mấy chữ kia chui vào lỗ tai, có thoáng chốc làm cho Chử Liệt hơi hơi hoảng hốt.
Vì thế, anh lên tiếng hỏi lại Từ Đan.
“Vậy cô là ai?”
“Tôi là, là Từ Đan, thư ký của ngài…”
“Từ Đan?” Hàng mày của Chử Liệt nhăn lại, dưới dcảm giác say rượu cùng với tác dụng của thuốc trong người kí©ɧ ŧɧí©ɧ lẫn nhau, đôi mắt phượng sắc bén thâm thúy thường ngày đang hiện lên vẻ mê mang, hai tròng mắt đen nhánh chặt chẽ nhìn chằm chằm người con gái dưới thân mình: “Từ Đan…”