Xâm Hại Chính Đáng

Chương 2

Khóe môi chàng trai cong lên, chạm đến tận mang tai, hai mắt cũng híp lại thành hai đường cong, hàm răng trắng bóc lộ ra bên ngoài: “Tôi tên là Thương Dận.”

Nói xong, chàng trai từ từ đứng dậy, bóng đen cao lớn dần dần che khuất cả người cô bé dưới thân.

Thời Ưu chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, bên trong con ngươi tròn xoe hiện lên gương mặt với nụ cười kéo đến tận mang tai của chàng trai.

“A….”

Trong con hẻm sâu tăm tối vang lên tiếng hét thảm thiết của một đứa trẻ.

Tiếng hét vang lên liên tục, hòa với tiếng kêu cứu nhưng không có ai nghe thấy.

Đến khi có người phát hiện thì tiếng hét của đứa trẻ đã dừng lại.

Người tới là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, nhìn thấy trên mặt đất dính đầy vết máu, gương mặt ông ta tràn ngập sợ hãi, cứ tưởng đây là một vụ gϊếŧ người.

Chàng trai đang đưa lưng về phía ông từ từ đứng dậy, bộ quần áo đắt tiền trên người cũng dính đầy máu và lộn xộn, nhất là chỗ giữa hai chân, không thể ngăn không cho người khác nghĩ bậy.

Hắn quay đầu, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi vì bị phát hiện, ngược lại còn nở nụ cười thật tươi, lộ ra hàng răng trắng tinh của mình.

Âm thanh như ma quỷ vang lên trong con hẻm nhỏ: “Bị phát hiện rồi ha ha…”

Khi hắn đứng lên, người đàn ông mới nhìn thấy ở dưới đất là một cô gái nhỏ đã ngất xỉu, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bộ đồng phục cũ kỹ bị vứt sang một bên, trên làn da trắng nõn dính toàn là máu và bụi bẩn.

Ò e… ò e…

Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên khắp những con hẻm.

Thời Ưu đã được đưa tới bệnh viện. Còn Thương Dận thì bị cảnh sát còng tay bắt về đồn.

Hắn vậy mà không hề chống cự, ngược lại còn cười, tự mình đưa tay cho cảnh sát còng lại.

Cả khu ổ chuột đều chấn động khi nghe thấy tin một cô bé ở chung khu với bọn họ bị một chàng trai xâm hại tìиɧ ɖu͙© tàn bạo khi đang trên người đi học về.

Nhưng lý do vì sao mà một chuyện lớn như vậy lại không được tất kỳ một tờ báo hay đài truyền hình nào đưa tin.

Ở bệnh viện, có một người đàn ông đang gục đầu bên ngoài phòng cấp cứu. Nước mắt ông đang chảy liên tục, trong miệng liên tục gọi tên con gái của mình: “Thời Ưu… Thời Ưu của ba…”

“Con ơi, hu hu… Con của tôi.”

Rất nhiều đi ngang qua đều nhìn ông, trên mặt thể hiện sự thương tiếc.

Lúc này, có một cảnh sát đi tới vỗ lên vai ông.