Xâm Hại Chính Đáng

Chương 1

Ở một khu ổ chuột trong thành phố.

Đúng năm giờ, trong con hẻm dơ bẩn có những đứa trẻ đang xách bịch ni lông bước đi, bên trong những cái bịch ấy chỉ có một quyển vở và một cây bút chì.

Những đứa trẻ trên mặt hiện rõ sự nghèo đói, đồng phục trên người có bộ thì rộng thùng thình, có bộ thì chật nứt, dính đầy vết bẩn, thậm chí có bộ còn không nguyên vẹn, rách chỗ này rách chỗ kia nhưng họ vẫn cố gắng mặc lên người, không hề ghét bỏ.

Bởi vì bọn họ nghèo.

Rất nghèo.

Những bộ đồ này đều là hàng từ thiện, cha mẹ bọn chúng cũng phải khó lắm mới giành được.

Lẫn trong một đám đẻ đen đúa lại có một cô bé trắng nõn.

Gương mặt xinh xắn, tóc buộc hai chùm đáng yêu, đôi mắt tỏa sáng như dãy ngân hà trong những bức tranh cổ điển.

Trong lúc các bạn khác đã sớm chạy đi trước thì cô bé lại chậm rãi đi ở phía sau.

Cô bé không hấp tấp, dáng vẻ điềm đạm nhẹ nhàng.

Tuy bộ quần áo trên người đã cũ kỹ, dơ bẩn nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự chú ý của mọi người.

Để về đến nhà của mình, những đứa trẻ này phải băng qua rất nhiều con hẻm tối tăm và dơ bẩn.

Ở những nơi như vậy, dễ dàng nhìn thấy những ống tiêm của bọn chơi chất cấm để lại nằm dưới nền đất.

Cô bé cẩn thận bước qua rồi tiếp tục đi về phía trước.

Bạn bè phía trước đã biến mất, chỉ còn một mình cô bé đang đi ở con hẻm này.

Khi đi hết một con hẻm, vừa quẹo qua một con hẻm khác thì cô bé bỗng nhiên dừng chân.

Ở trong khu ổ chuột này, bọn họ rất hiếm thấy ai ăn mặc sành điệu, sạch sẽ như chàng trai trước mắt.

Cô bé hiếu kỳ tiến lại gần, trong mắt tràn ngập tò mò nhìn chàng trai đang dựa lưng vào tường, trên miệng là điếu thuốc đang cháy.

“Anh ơi, anh đến từ đâu vậy ạ?”

"Tại sao lại đứng ở đây ạ?"

Chàng trai không ngừng đột tác hút thuốc của mình lại, ánh mắt liếc xuống cô bé chỉ cao hơn eo mình một chút.

Cô bé bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình, hơi lui về sau vài bước.

Sao có người lại có ánh mắt lạnh lẽo như vậy?

Chàng trai rút điếu thuốc ra khỏi miệng, một luồng khói trắng từ bên trong phun ra ngoài.

Hắn đột nhiên tiến lên một bước, đến gần cô bé, một gối khụy xuống, tầm mắt cả hai ngang nhau.

“Tên gì?”

Âm thanh trong miệng hắn phát ra, cô bé tròn mắt đáp: “Thời Ưu ạ.”

Vừa đáp xong, cô bé liền hỏi ngược lại: “Còn anh tên gì ạ?”