Trịnh Như Khiêm còn muốn nói gì đó , nhưng bên cạnh đột nhiên có tiếng khóc. Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra tiểu ăn xin đã mở mắt, khuôn mặt thanh tú ửng hồng thoạt nhìn rất chói mắt làm hai người sững lại quên cả tranh luận.
Không phải Trịnh Như Khiêm mềm lòng, thật sự cậu nhìn thấy chàng trai ăn xin quá đẹp, cậu biết những cậu bé nhu vậy để bên ngoài sẽ có kết cục gì. Người ngoài chỉ biết Di Hồng Viện là nơi đàn ông trăng hoa mà không biết sân sau có một nhóm trai đẹp gái đẹp dành cho người có tiền lựa chọn.
Trước đây Trịnh Như Khiêm cũng từng được đưa đến đó, cuối cùng anh bị loại vì khuôn mặt rộng, cái miệng ta, mẹ anh giận dữ đã bỏ mặc anh đi vói câu nói " Sớm biết biết đã tìm người cha đẹp cho anh rồi, nuôi chả có tác dụng gì. " Sau đó anh bị đá khỏi Di Hồng Viện như vậy đấy, đây có thể nói là kí ức đau thương sâu trong anh.
Nhìn thấy tên ăn xin đã tỉnh, Khương Sanh lại gần hỏi " Em trai, em bao tuổi , nhà ở đâu? Tên em là gì? "
Tiểu ăn xin sửng sốt, dần dần đứng dậy nhìn khung cảnh lạ lẫm cảnh giác không trả lời. Trịnh Như Khiêm phì cười chọc cô " Không phải em trai, vừa nhìn là biết hơn tiểu cô nương nhóc".
Quả thực cậu bé còn cao hơn cả Khương Sanh nửa cái đầu. Cô bé thầm nghĩ , haiz, được rồi lại là một anh trai không phải em trai.
" Anh năm , chắc anh đối rồi lại đây ăn với mọi người" Cô chấp nhận hiện thực và thay đổi chủ đề, Khương Sanh đưa bát rau lại cho tiểu ăn xin cùng chiếc áo khoác bông bụi bặm.
Tiểu ăn xin mở to mắt nhìn món rau kì lạ , tay run rẩy nhận lấy. Thật kì lạ , ngôi miếu hoang tàn và những con người kì lạ này.
" Hay em đút cho anh " Khương Sanh lấy rau củ tìm một cái thùa múc một ngụm đưa tới miệng tiểu ăn xin. Vẻ mặt tiểu ăn xin dần thay đổi, dường như muốn nôn mửa nhưng kịp kìm lại. Cô bé không để ý vui vẻ đút " Anh năm thích ăn đồ em nấu". Hứa Mặc suýt bị nghẹn , nhìn tiểu ăn xin đồng tình giải thích " Em bị sốt trong hang, tụi tôi tìm thấy là em gái đã cứu em" .
Ánh mắt tiểu ăn xin rơi vào người Khương Sanh , sau khi xác nhận lại biểu hiện của từng người xa lạ có mặt ở đây. Hứa Mặc cụp mi xuống và nói tiếp " Chúng ta đều là trẻ mồ côi, xếp theo tuổi, nếu em đồng ý thì em chính là tiểu ngũ của chúng ta. Còn không thì em có thể rời đi , tùy em ".
Tiểu ăn xin quay đầu nhìn ra bên ngoài , bầu trời quả thật rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho anh. Quá khứ huy hoàng đó tan vỡ chỉ còn lại thực tại là ngôi miếu hoang khàn khàn đáp " Tôi chỉ nhớ tên tôi là Trương Yến ">
Khương Sanh vẻ mặt vui vẻ , cô chỉ vào bốn anh và giới thiệu đơn giản rồi nói " Anh năm chắc bị sốt mất trí nhớ, không sao , sau này chúng ta là một gia đình ".
Trường Yến im lặng chỉ gật đầu rồi cúi đầu. Khương Sanh liền vui vẻ khoe " để chào mừng anh năm, trưa nay ta nấu thịt ăn nhé " . Mọi người đều lạnh sống lưng, rau cô bé nấu đã khó có thể lót dạ dày nếu là thịt thì thật đang sợ.
" Anh vào thôn đổi thuốc cho Chu Chí Cường " Ôn Trí Duẫn cầm thuốc lên định đi.
" Để anh giúp em cầm " Phương Hằng vội vàng đi theo sau.
" Anh phải đi thu mua nấm" Trịnh Như Khiêm đứng dậy kẹp đuôi chạy.
Nhất thời ngôi đền đổ nát chỉ còn lại chỉ ba người .Khương Sanh mím môi, nhiệt tình nhìn hai anh " Còn anh cả và anh năm, em nấu canh xương cho hai người".
Hứa Mặc cười khổ, anh chỉ hận bản thân không đứng dậy được........