Ôn Trí Duẫn nhẹ nhàng nói " Đi mua thuốc đi, mấy hôm trước nhà họ Chù dùng gần hết thuốc rồi".
Phương Hằng thấy vậy liền lái xe đến thẳng đó, xuống xe trói lừa vào gốc cây đi cùng cậu và em gái vào tiệm . Bên ngoài Anh cả Hứa Mặc và Trịnh Như Khiêm vẫn luôn im lặng mang đầy tâm sự riêng khi đến đây. Rõ ràng trên đường đến đây họ cười nói vui giờ lại đổi mặt.
Vào trong Ôn Trí Duẫn liền từ yếu đuối thành thành thục khí lực cực lớn cất giọng nói "tam thất muốn 2 lạng, trai bã đậu cũng 2 lạng....cái kia 2 lạng"
Khương Sanh dụi mắt, nếu cô nhìn không sai trên bảng anh tư chỉ toàn viết " 5 đồng 1 lạng, 10 đồng 1 lạng và 8 đồng 1 lạng " với tình hình mua này đã hết 46 đồng rồi.
Cô không ngờ thuốc mua đắt đến thế, gần như vội bay đến bên canh anh bốn nghiến răng nói một câu " Anh à, anh đừng mua nhiều" . Học đồng thấy họ mua nhiều vội đóng gói lại nhanh nhẹn đưa qua sợ họ hối hận và nói " 50 đồng tất cả"
Khương Sanh xém chút xỉu ngang vì hôm nay cô chỉ kiếm được 88 đồng mà tiêu 50 đồng vì chút thuốc. Lòng thầm cảm khái sau này anh bốn khám bệnh cho làng cần tăng phí thôi chứ 2 xu rẻ quá rồi.
Đi khỏi tiệm, số người vẻ mặt âm trầm tăng từ hai lên ba liền.
" Em gái, em đừng lo, sau này số tiền này sẽ có lại " Ôn Trí Duẫn kéo áo cô bé an ủi ." Đây là thuốc dùng khẩn cấp sẽ đắt hơn không thể không có phòng bị trì hoãn".
Khương Sanh hiểu , cô biết thuốc đắt vì đi từ trấn lên huyện rất lâu nhưng lòng vẫn nhói.
Ôn Trí Duẫn vội khẳng định cho cô an tâm " Anh nhất định sẽ kiếm lại gấp nhiều 50 xu với chỗ này "
Khương Sanh trong lòng chấn động hỏi lại " Mấy lần cơ ạ ??"
" Ít nhất 4 lần , Bệnh khó phức tạp thì 8 lần" Ôn Trí Duẫn nghiêm túc đáp
Đôi mắt cô bé sáng lên, trái tim cũng không còn thấy vấn đề gì nữa liền ôm lấy anh háo hức nói " Anh bốn, em ủng hộ anh , bao nhiêu cũng mua! ".
Sau đó lũ trẻ lại vòng vào chợ ngó mua chút thịt , rau cải không ngờ giá cả trong huyện lại đắt đỏ hơn dưới trấn. Rau có 1 xu mà trên huyện tận 2 xu 1 cân. Cô không dám mua chỉ cầm thịt trên tay đi từ đầu chợ đến ra cổng " Đồ đắt quá, toàn bộ đều nhỉnh hơn chỗ chúng ta, mua ở đây thà mua ở trấn còn hơn. Hứa Mặc ngồi im trong lòng thầm suy nghĩ.
Trịnh Như Khiêm bên cạnh định thần lại " Ở thị trấn rất rẻ??? Nếu vậy vận chuyển lên huyện mua bán lại được không??? "
Việc bán nấm đã cho anh bài học, khi con người nếm trải lợi ích thì tham vọng sẽ dần mở rộng. Khương Sanh nghe cũng rất mong đợi.
Sau đó không đợi họ thảo luận, Hứa Mặc liền giải đáp lí do " Biết sao giá vậy không ? Anh cả dạy em đạo lý đầu tiên, đó chính là tai nghe không bằng mắt thấy" .
" Kiến thức con người có thể tiếp thu trong cuộc đời này có hạn nhưng không thể vì bản thân không hiểu mà phủ nhận tất cả "
" Em xem , quần áo bông của huyện thật đắt hơn ở thị trấn không? "
Phương Hằng liền dừng lại xe trước một tiệm quần ao , cô bé mím môi bước vào dò hỏi vài bộ liền sững sờ tại chỗ.
Đúng như anh cả nói, quần áo trong huyện thật sự không rẻ hơn so ở thị trấn, tuy nhiên mẫu mã đa dạng đẹp đẽ hơn nhiệu, áo khoác bông xám thô một góc thậm chí còn rẻ hơn ở dưới trấn.
Cô đầu óc linh hoạt chợt nhận ra. Vì mức độ sống của các gia đình trong huyện khác dưới trấn, tiêu thụ và yêu cầu họ cũng khác nhau. Suy cho cùng một chiếc áo độn bông xám có giá 20 đồng ở thị trấn , ỏ huyện thì chỉ cần 12 đồng. Cô chợt vui mừng nhận ra đã có cách.