Phương Hằng vẻ mặt chân thành xin lỗi nói " Em gái, là anh ba không tốt, đi về anh ba sẽ đánh xe thật tốt không làm em say xe".
Khương Sanh nôn xong được uống thêm ngụm nước cuối cùng bình phục. Cô vỗ vai anh mình động viên " Anh ba chỉ là mới bắt đầu nên chưa thạo, đợi sau này nhất định sẽ là một người lái xe lừa giỏi ".
Phương Hằng mím môi không nói nữa. Họ vội vàng đi vào cổng huyện Tà Dương. Nếu nói thị thị trấn Tà Dương là một khu chợ rộng lớn, bày nhiều loại thịt và rau củ rực rỡ phong phú thì trong huyện không khí tương đối yên tĩnh, hùng vĩ.
Thay vì những đám đông dày đặc là những quầy hàng nhỏ và người bán hàng rong, hai bên đường là những cửa hàng dài hai lối xuyên suốt nhau.
Quần áo của mọi người trong huyện cũng thay đổi từ vải lanh thô sang áo choàng vải mịn, có người đội vương viện , đeo châm cài.... cầm quạt ngọc bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Khương Sanh trước từng lên huyện nhưng mỗi lần đều là để trộm đồ ăn đi nhanh nhanh chóng chóng đâu co quan sát. Bây giờ cô bé nhìn lại thấy lạ lẫm, càng không biết Du Nhiên Cư ở đâu. Cũng may cô là người khéo miệng hỏi thăm hai ba lần là tìm được cửa hàng. Thì ra đây là chi nhánh nhỏ làm ăn của một gia tộc giàu có kinh đô.
Du Nhiên Cư.
Xe lừa dừng lại ở một cửa tiệm xa hoa, vừa ngẩng đầu là nhìn thấy tấm bảng uy phong, sắc mặt Phương Hằng đột nhiên thay đổi nghĩ. Đây không phải........ sản nghiệp của nhà họ Giang kia sao???
Trịnh Như Khiêm ôm bao nấm trong tay nhảy xuống, Khương Sanh theo sát sau anh , Ôn Tri Duẫn do dự một lúc cũng bước xuống. Chỉ có Phương Hằng cúi đầu lấy lí do chăm sóc Hứa Mặc đứng ngoài xe không vào. Cô hồn nhiên kéo hai anh trai vào tiệm ngắm nghía.
Một lúc hỏi thăm tiểu nhị đã gặp được chủ tiệm. Đó là người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo choàng vải sang trọng hôm đó. Ông có một ít râu quai nón, nhìn thấy thái độ tốt của cô bé liền mỉm cười tới gần nói " Tưởng ai thì ra là hai bạn nhỏ đến giao nấm, đi vào đi , mời ngồi".
Khương Sanh cười toe toét liền nói " Chủ quán, ông cần nấm, chúng tôi đưa đến rồi. Chúng ta trước đây đã hẹn, ông còn nhận không? "
Vốn là một giao dịch kinh doanh, chủ quan tùy ý đáp lại, chủ quán có thể từ chối hay đáp lại trong vài giây nhưng nhờ miệng khéo khiến ông có ấn tượng khá tốt phải nghiêm túc xem xét làm ăn với lũ trẻ.
" Đứa trẻ này " Người trung niên không giận mà sò râu mép nói " Đương nhiên tính, 4 xu một cân, giao bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
Khương Sanh thấy thế liền vui vẻ xua tay để Trịnh Như Khiêm bước tới vào bếp cùng tiểu nhị cân cân. Ban đầu anh còn do dự, sau khi qua miệng lưỡi của cô bé nhìn chủ quán " Anh tiểu nhị cầm mình không hết được, anh hai, anh đi giúp anh ấy đi. "
Không lâu sau thu được kết quả báo hai mươi hai cân là 88 xu. Chủ quán lấy tiền ra một đồng cũng không do dự đưa cho anh em nhà Khương Sanh. Ông là người tinh tường, sớm đã nhìn ra tuy anh em nhà này tuổi nhỏ nhưng chu đáo , đưa tiền cho bọn trẻ là đúng.
Cô gật đầu, ôm tiền vào lòng không quên củng cố thêm " Vậy tạ ơn ông chủ, cách 5 ngày sau chúng tôi sẽ giao thêm nấm cho quán, có lẽ không thể đảm bảo số lượng cụ thể, chỉ có thể giao càng nhiều càng tốt cho ông ".
Người trung niên không khỏi bật cười. Rõ ràng bản thân cô bé muốn kiếm thêm đơn hàng từ quán nhưng nhất quyết nói thành ông thu mua nhiều hơn chút.
Ông đứng dậy và nói " Thật là cô bé lanh lợi. Du Nhiên Cứ của chúng tôi là cửa hàng lớn, có nhiều chi nhánh cả nước, cô có nấm cú đưa tói, còn không đủ lượng ăn cho Du Nhiên Cư chúng tôi đâu, sau này cứ gọi tôi chú Bạch" .
Khương Sanh khi nghe được câu đó liền vui vẻ tù biệt ông chủ và ra xe với các anh. Trên đường đi ra cổng huyện, cả lũ tò mò trước sau dò hỏi giờ nên đi đâu.