Sáng chủ nhật Thế Bảo ở nhà của mình, buổi chiều lại ở nhà của Hữu Đạt.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm trước, cho đến ngày chủ nhật, hai người đều không liên lạc gì, giống như lúc trước, không quen biết, không thân thuộc.
Nhà của Đạt ở khu vực ngoại ô, biệt thự hai tầng. Ngôi nhà được trang trí theo phong cách tối giản, hai màu đen trắng, sáng và tối. Những đồ gia dụng đều có đủ nhưng màu sắc lạnh lẽo. Ngoài những thứ này ra thì không có đồ gì để trang trí, lạnh lẽo giống như căn nhà hoang không có người ở vậy.
Đạt đưa một cốc nước ép trái trái cây cho Thế Bảo đang ngồi trên sô pha.
Thế Bảo cầm cốc nước ép trái cây lên, uống một ngụm rồi đặt cốc lên trên bàn trà: "Ông ở một mình hả?”
Đạt không trả lời, quay người đi lên tầng hai.
Bảo đứng lên đi loanh quanh trong nhà. Phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, tất cả đều sạch sẽ không hề dính bụi. Không biết là có phải Đạt dọn dẹp không. Nhưng căn nhà này quá đơn giản, xem giống như không xem. Bảo quay trở lại ghế sô pha.
Hữu Đạt cầm rất nhiều sách với giấy bút xuống dưới tầng. Lúc này Bảo đang nằm dài trên bàn trà. Thế Bảo tùy ý cầm một cuốn tạp chí lên, “Khám Phá Cơ Thể Người”. Đúng là phong cách của Đạt.
Đạt không để ý đến Bảo, ngồi khoanh chân trên tấm thảm đối diện.
Thế Bảo hỏi: “Rốt cuộc ông gọi tôi đến đây để làm gì?”
Hữu Đạt trải ra một tờ giấy lớn và dùng bút chì vẽ lên. Đạt nhìn Bảo một cái: "Không phải là ông muốn biết suy nghĩ của tôi sao?”
Nói xong tiếp tục vẽ.
Thế Bảo nốc một ngụm hết cốc nước ép, để cốc thủy tinh lên trên bàn thấp bên cạnh ghế sô pha. Chiều cao của ghế sô pha và bàn trà khiến Thế Bảo cảm thấy không thoải mái, Bảo học theo Đạt ngồi trên thảm.
Đạt ngồi vẽ, Bảo ngồi xem tạp chí. Tạp chí rất đẫm máu, tứ chi bị gãy, mắt miệng, ngũ tạng lục phủ bị cắt ra khiến người nhìn cảm thấy buồn nôn. Tuy nhiên, Thế Bảo cũng thích đọc sách về lĩnh vực này, nhưng đa số đều là về những hoạt động tâm lý biếи ŧɦái. Cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn bức tranh mà Đạt vẽ. Bức tranh mà Đạt vẽ phác họa công trình kiến trúc. Mà kiến trúc của tòa nhà này rất quen thuộc.
Đạt quay chính diện bức tranh đã vẽ xong về hướng của Bảo, hỏi: “Có biết đây là đâu không?”
Bảo nhìn bức tranh: "Ký túc xá giáo viên trung học cơ sở. Ý ông muốn nói gì?”
Đạt nhìn Bảo: “Dạo này có người đang theo dõi nơi đây.”
Thế Bảo: "Hả?”
"Minh và Khánh, mỗi ngày vào trưa, chiều, sau khi kết thúc lớp học thêm buổi tối đều ở sân bóng rổ.”
"Nhưng thằng Minh lúc nào cũng vậy mà. Ủa? Khánh? Huy Khánh á hả? Sao Khánh lại đi chung với thằng Minh? Ông nghi ngờ Anh Minh với Huy Khánh?”
Đạt hỏi: “Ông đã từng đến hiện trường khu ký túc xá chưa?”
“Chưa.” Thế Bảo hỏi "Ông từng đến rồi hả? Bộ ông bị để ý rồi?”
"Ừ. Đã từng đến một lần trước khi công an đến điều tra, tiết học thêm buổi tối mấy hôm trước lại đến một lần nữa. Tôi muốn biết tại sao đã cắt nước, cắt điện, cắt gas, lại còn là phòng ở tầng hai, làm thế nào mà nó đột nhiên bốc cháy được.”
"Đã phát hiện ra điều gì?”
"Tôi bị người khác theo dõi.”
"Minh… với Khánh?”
"Ừ.” Hữu Đạt dùng bút đỏ vẽ một vòng tròn trên cây cầu cong trên mặt hồ đối diện khu ký túc xá "Bình thường có rất nhiều người đi quanh hồ, nhưng đang là thời gian nghỉ hè nên chỉ có những đôi yêu nhau hoặc giáo viên đi qua, cơ bản sẽ không có ai qua lại. Bữa trước tôi cúp tiết học thêm buổi tối, có thử lẻn vào phòng của thầy Hòa.”
Bảo kinh ngạc nhìn Đạt.
Đạt nhìn Bảo một cái, giải thích: “Cửa bị cháy hỏng rồi nhưng vẫn chưa sửa, ra vào rất dễ.” Lại tiếp tục nói "Bên trong rất tối, nếu dùng nguồn sáng thì rất dễ bị phát hiện. Ông có nhớ ngọn lửa bắt đầu cháy như thế nào không?”
"Rất đột ngột, ngay lập tức căn phòng đã bốc cháy. Ngọn lửa rất mạnh.”
"Tôi đoán là họ đổ xăng xe hoặc rượu trước sau đó là châm lửa. Những thứ như bình gas thì chắc chắn thầy ấy đã khóa lại, vì thầy Hòa khá kĩ tính. Nhưng tôi cũng chỉ đoán thế thôi, sự thật ra sao thì chưa biết chắc được.”
Thế Bảo nói: "Ví dụ tất cả đều giống như lời ông nói vậy thì ông có thể làm gì trong căn phòng tối đen như vậy?”
"Cảm nhận.” Hữu Đạt vẽ một hình tròn màu đỏ lên căn phòng tầng hai phía đông của khu ký túc xá "Đầu tiên là đi vào phòng. Các căn phòng trong tòa nhà cơ bản giống nhau, cửa gỗ màu đỏ, bên cạnh cửa gỗ là cửa sổ kính trượt sang trái và phải. Nếu muốn vào, có thể cạy cửa, có thể đập vỡ kính. Nhưng giáo viên trung học cơ sở sống ở đó sẽ không rời khỏi trường, cho nên đập vỡ kính là không thực tế. Nếu cạy cửa thì cạy cửa gỗ sẽ tiện hơn.”
Thế Bảo cau mày: “Vậy là hung thủ cạy cửa để vào phòng của thầy Hòa, sau đó đổ xăng và châm lửa?”
Hữu Đạt lắc đầu: "Không phải.”
Thế Bảo nhìn Hữu Đạt.
Hữu Đạt giải thích: "Lần đầu tiên tôi đến là ban ngày, lúc đó công an chưa đến để điều tra. Lúc đó tôi phát hiện tất cả các cửa và khóa đều giống nhau, không phải là cửa an ninh, nhưng khóa thì là khóa an ninh, cho nên muốn cạy cửa thì cũng cần phải có chút kỹ thuật. Mà tôi phát hiện cửa bị cháy rất nghiêm trọng, hoàn toàn biến dạng, như một mẩu than đen.”
Thế Bảo đã hiểu ra: “Ý của ông là hung thủ không vào trong phòng, trực tiếp hất dầu lên cửa, sau đó đốt?”
"Đúng vậy.”
"Vậy là công an đã biết, cho nên mới đến các lớp để điều tra.”
“Đúng vậy.”
"Vậy lần thứ hai đến đó, sao lại bị phát hiện?” Thế Bảo hỏi.
Hữu Đạt dùng bút xanh vẽ một vòng tròn lên sân bóng rổ. Cậu ta nói: “Học tiết thứ hai của buổi tối chưa được bao lâu thì đã trốn ra ngoài rồi, lúc đó cũng không để ý có bao nhiêu người trong lớp trốn học, nhưng khi đi qua sân bóng rổ thì phát hiện có hai bóng đen đang chơi bóng rổ. Bởi vì nếu đi qua sân bóng rổ vào ban ngày và lớp học thêm tối thì cơ bản đều nhìn thấy Anh Minh và Huy Khánh, vì vậy tôi cho rằng hai bóng đen một cao một thấp là hai người họ.” Cậu ta dùng bút chì chấm vài cái lên trên giấy, tại thành ngôi sao xanh. Lại tiếp tục nói “Tiếng vang của quả bóng rổ rất lớn, cho dù là đang ngồi ở khu lớp chín cũng có thể nghe được tiếng bóng rổ tiếp đất.”
“Ông dựa vào tiếng bóng rổ để phán đoán?”
"Có thể nói như vậy. Bởi vì không bật đèn đường, xung quanh sân bóng rổ đều rất tối, đi từ lối bên cạnh lên cây cầu cong, tôi cũng không xác định bóng đen đó đã nhìn thấy tôi. Ở trên cây cầu cong có thể nghe được tiếng bóng rổ tiếp xúc với mặt đất, cho đến khi vào trong khu ký túc xá thì tiếng bóng rổ mới yếu dần, nhưng vẫn có thể nghe thấy được. Hiện tại khu ký túc xá đang không có người ở, tôi đi vào bằng cửa chính, đi thẳng lên tầng hai và vào phòng của thầy Hòa. Do sự phản chiếu của mặt nước, cho nên có thể nhìn thấy mặt hồ từ tầng hai. Căn phòng của thầy Hòa có thể nói là hoang tàn, cửa sổ và cửa ra vào, các thiết bị điện đều bị vỡ hỏng. Lúc đó tôi ở trong phòng, tưởng tượng mình là hung thủ, nếu tôi là hung thủ thì sẽ làm gì. Nhưng tôi không nghĩ ra, cho nên đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mặt hồ. Lúc này, tiếng bóng rổ biến mất thì đồng thời trên cầu xuất hiện hai bóng đen một cao một thấp.”
"Bọn họ đã lên tầng hai hả?”
"Đúng vậy. Trước khi bọn họ lên tầng hai, tôi đã đi vào một căn phòng khác ở tầng hai. Bởi vì sợ bị phát hiện, cho nên tôi đã đứng sau khung cửa để nhìn, cái bóng đen cao đã vào phòng của thầy Hòa, còn cái bóng thấp thì đang ở hành lang, nhìn dáng vẻ của cậu ta giống như bị ép buộc vậy.”
“Bị ép buộc? Ông nói thằng Minh ép buộc Khánh?”
"Ừ, cái bóng đen thấp cứ đứng ở hành lang cúi đầu run rẩy, sau đó, cái bóng cao bước ra, nắm lấy cổ áo của cái bóng thấp bước xuống dưới tầng. Sau khi bọn họ rời đi, tôi mới ra khỏi căn phòng đang trốn.”
Nghe đến đây, Thế Bảo chống khuỷu tay lên trên bàn trà, ngón tay cái và ngón tay trỏ ấn mạnh vào huyệt thái dương. Hữu Đạt đặt bút xuống, đánh vài cái vào chân cho đỡ tê, đứng lên rót cho Thế Bảo và mình một cốc nước ép trái cây.
Thế Bảo uống một ngụm nước ép: “Vậy là bây giờ không thể đến hiện trường nữa à?”
Hữu Đạt cầm cốc nước ép nhìn Thế Bảo.
Tư duy của Thế Bảo bắt đầu hỗn loạn. Cậu nhắm mắt, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Anh Minh và Huy Khánh, ba và cô Đình Đình, còn có đồng chí Hoàng mặc bộ đồng phục công an màu xanh lá cây. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến việc báo công an, cậu muốn công an đến chung cư đối diện trường trung học cơ sở để bắt đôi mèo mả gà đồng kia, muốn công an đi bắt người đã phóng hỏa là Anh Minh và Huy Khánh, nhưng lý trí đã nhắc nhở cậu không được làm vậy, đám người kia dám làm ra những hành động khiến người khác buồn nôn đến thế, báo công an là quá nhân từ với bọn họ.
Đạt đặt cốc nước ép xuống và đến gần Bảo. Không biết tại sao, cậu ta đưa tay ra ôm Thế Bảo vào lòng. Cậu ta ôm chặt Bảo như mẹ đã ôm mình lúc nhỏ.
Thế Bảo nằm trong lòng của Hữu Đạt cảm thấy có chút ấm áp, cậu không hiểu tại sao cái ôm biếи ŧɦái như vậy lại có thể dịu dàng đến thế, cũng bất giác khiến cậu thấy yên lòng, có lẽ giống như Hữu Đạt nói, do họ là cùng một loại người, họ là đồng loại.
Tiếng Đạt nhẹ nhàng ngân nga bên tai của Bảo, tay trái của cậu ta đặt trên vai của Bảo còn tay phải thì xoa lưng Bảo. Cậu ta nhớ mẹ. Lúc nhỏ khi mà mẹ bị ba đánh, mẹ đều ôm và xoa lưng cậu ta, sau đó ngâm nga bài đồng dao.
Bướm bay, bướm lượn
Bướm đậu nhành hoa
Khoe đôi cánh đẹp
Rực rỡ muôn màu
Bướm bay, bướm lượn
Bướm đón mùa xuân
Vàng xanh, đỏ tím
Bướm bay rợp trời
*
Huy Khánh cầm khung ảnh đứng bên cạnh bàn… ảnh của Thảo và ba mẹ Thảo… Mai Thảo rất giống mẹ, xinh xắn đáng yêu, điều khác biệt là những nếp nhăn hằn sâu trên mặt.
Thảo đứng trước cửa sổ, bình tĩnh kể về mẹ và cuộc sống của mình.
Lúc Thảo lên ba, ba Thảo mất do tai nạn giao thông. Mẹ không tái hôn, đưa Thảo đi kiếm sống mà không dựa vào nhà ba mẹ chồng và nhà ba mẹ đẻ, tự dựa vào chính sức lực bản thân mà nuôi lớn Thảo. Thảo rất yêu thương mẹ mình, bà là một người mẹ vĩ đại, một người phụ nữ kiên cường.
Nhớ về dáng vẻ của mẹ, khuôn mặt của Mai Thảo nở nụ cười.
Khánh thở dài, đặt khung ảnh xuống, siết chặt tay, nói một câu: "Xin lỗi.”
Thảo vẫn nở nụ cười: "Ông không có lỗi gì với tôi cả. Là tôi nên cảm ơn ông.”
Huy Khánh cúi đầu, cảm thấy có lỗi. Cái ngày mà Thảo bị Nguyệt và Lan đánh, cậu ấy và Anh Minh đang ở gần đó. Anh Minh tràn đầy hứng thú, cậu ấy thì kinh hồn bạt vía. Sau khi Minh Nguyệt dẫn người đi, Khánh bị Minh kéo lại gần và dạy cho một bài học. Minh học cách của con gái, vả mặt, đạp vào bụng, cuối cùng dẫm đôi bàn tay của Khánh vào trong bùn đất. Sau khi Minh rời đi, Khánh ngồi xổm trong góc tường. Khánh hận mình nhát gan, nhu nhược. Khánh tự nguyền rủa bản thân ở trong lòng.
Sau khi trời tối, Khánh đứng lên tiến về chỗ của Thảo. Khánh nghĩ rằng mình và Mai Thảo là cùng một loại người, Khánh nắm lấy tay của Mai Thảo, tìm kiếm một chút an ủi.
Nhưng Khánh đã sai. Lúc nhìn thấy ảnh của mẹ Thảo và nụ cười nở trên môi Thảo, cậu ấy biết rằng mình đã sai.
Mai Thảo và cậu ấy không phải cùng một loại người, Mai Thảo nhỏ yếu, nhưng vẫn vùng vẫy để sống. Còn cậu ấy, chính là đồ bỏ đi.
Huy Khánh siết chặt tay, cúi đầu, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cậu ấy, rồi Khánh rời khỏi nhà của Mai Thảo.
Mai Thảo đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng đang rời đi của Huy Khánh, thầm nói một câu cảm ơn ở trong lòng.