Khi đến giờ ăn trưa, mọi người đổ xô đến căng tin theo từng nhóm nhỏ. Thế Bảo tìm lý do để từ chối đi ăn chung với Hoàng Việt. Trong lớp không có nhiều người. Bảo đang tìm đồ trong ngăn bàn. Đạt đi tới và gõ nhẹ lên bàn, sau đó đi ra khỏi lớp. Bảo dừng lại một lúc rồi rời đi theo hướng ngược lại. Nếu hai người chưa từng nói chuyện với nhau đột nhiên thân thiết sẽ trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người sau bữa tối, đặc biệt là trong lớp 12A4 xấu xí này. Bảo không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người nên cố tình tránh Đạt. Chỉ là cậu không biết bản thân cũng vốn là tâm điểm của sự chú ý.
Bảo theo Đạt leo tường ra khỏi trường để đi ăn đồ ăn nhanh McDonald. Họ gọi hai suất ăn combo giống nhau và ngồi ở một góc trên tầng hai.
“Chỗ đó là nam nữ ở chung. Ký túc xá giáo viên xảy ra hỏa hoạn là của khu trung học cơ sở.” Đạt hút một ngụm coca.
"Tôi biết.” Bảo giơ tay "Đưa điện thoại của ông cho tôi. Để lại số điện thoại sẽ tiện liên lạc hơn.”
Đạt không phản đối, rút điện thoại từ trong túi quần ra đặt lên tay Bảo. Bảo rất nhanh đã lưu lại số điện thoại của hai người rồi trả lại điện thoại cho Đạt. Đạt biết Bảo muốn làm gì. Bảo biết, Đạt cũng biết. Cả hai ăn ý không nhắc lại chuyện này.
"Căn phòng bị cháy là phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp 9/2.” Đạt đưa câu chuyện trở về đúng hướng.
"Sao ông biết?” Bảo hỏi.
“Do thầy ấy là chủ nhiệm năm lớp chín của tôi. Cùng một người, cùng một phòng.”
"Bởi vì nguyên nhân này nên ông mới muốn biết ai phóng hỏa à?”
"Không phải. Khi khối chín thi xong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 thì thầy Hòa cũng đã rời khỏi trường. Thầy ấy rất may mắn, không bị chết cháy.”
"Bộ ông mong thầy ấy chết lắm hả?”
"Chết hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Nếu như chết rồi cũng chỉ là đống tro tàn mà thôi. Nhưng không được thấy thi thể thối rữa thì cũng hơi tiếc thật.”
Bảo liếc xéo Đạt, không chút cảm xúc nói: “Tởm quá.”
Đạt nhìn Bảo: "Nhưng tôi dám nói ra, còn ông thì không.”
Bảo không nói gì cả. Cậu cúi đầu tập trung ăn. Đã lâu rồi cậu mới ăn uống thoải mái, không bị ức chế như vậy. Chỗ này khiến cậu có cảm giác an toàn. Người đối diện nói đúng, họ là một loại người, ở trước mặt người ấy, cậu có thể cởi bỏ mặt nạ, có thể chẳng kiêng nể gì.
Đạt ở trên lớp không bao giờ cười, giống như bị liệt dây thần kinh mặt. Nhưng khi đối mặt với Bảo thì lại muốn cười, một nụ cười hạnh phúc xuất phát từ trái tim, một nụ cười quan tâm, một nụ cười tà ác. Cười có rất nhiều loại, chỉ là lâu lắm không cười, mặt cậu ta bất động, không biết phải cười như thế nào.
Đạt cắn ống hút nhìn ra ngoài cửa kính, những người ngoài đường đi thành từng cặp, không đi một mình. Người tình, vợ chồng, cha con, mẹ con, bạn bè, đối tác, họ đều cười rất hạnh phúc, sống vui vẻ.
Hạnh phúc, vui vẻ.
Ha, cũng chỉ là những lời nói xa vời và sáo rỗng mà thôi.
"Ông đang nghĩ gì thế?” Bảo nhìn Đạt hỏi.
Đạt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tối hôm đó ở gần sân bóng rổ, ngoài hai chúng ta ra thì ông còn nhìn thấy ai nữa?”
“Nhiều lắm. Có lớp mình, lớp khác cũng có.”
"Minh, Khánh, Thảo.”
“Ông cũng nhìn thấy rồi hả?” Thực ra Bảo về đến lớp học rồi hồi tưởng lại mới xác nhận được là ba người bọn họ. Nhưng nếu Đạt đã biết, tại sao vẫn hỏi cậu như vậy "Ông biết được gì rồi đúng không?”
Đạt quay đầu nhìn Bảo: "Ông biết vụ em trai thằng Minh không?”
"Biết.”
"Thầy Hòa là giáo viên chủ nhiệm của em trai thằng Minh.”
Bảo nhìn Đạt, hóa ra giữa họ có mối liên hệ. Cậu hỏi: "Ý ông nói Thành Nam là học sinh lớp thầy Hòa, mà Minh muốn báo thù nên đã trút cục tức này chút lên người thầy Hòa hả?”
Hữu Đạt cúi đầu không lên tiếng.
Thế Bảo cũng cúi đầu. Cậu đang suy nghĩ về Anh Minh.
Suy nghĩ kỹ về vụ án cố ý phóng hỏa mà cậu được biết từ người khác.
Ba ngày trước khi kỳ thi tuyển sinh cấp 3 diễn ra, vì không muốn để học sinh căng thẳng, thầy Hòa đã cố gắng hết sức để xua tan đi bầu không khí nặng nề trong lớp học. Trong giờ ra chơi, học sinh đi chơi cũng được, mua đồ ăn vặt cũng được, thầy đều không quản.
Giờ ra chơi buổi sáng giữa tiết hai và tiết ba vốn dĩ là thời gian tập thể dục giữa giờ. Nhưng học sinh khối chín có thể không tham gia, vậy nên thầy Hòa dẫn các học sinh cùng tập bài thể dục cho mắt ở trong lớp. Em nào không muốn tập thì cũng không sao. Một số học sinh nam ào ào xuống tầng mua đồ ăn vặt, chuẩn bị tiêu một đống tiền vào căng tin để thỏa mãn cơn thèm.
Chỗ cầu thang rất nhộn nhịp. Người người xô đẩy lẫn nhau, người dẫm đạp người, những cái đầu đen nhỏ chen chúc nhau rồi ghét bỏ lẫn nhau, cánh tay người này va phải người kia, không cẩn thận gặp phải người có tâm trạng không tốt thì xung đột nổ ra.
Thành Nam đang đi xuống tầng thì bị một cậu học sinh nam thấp bé đeo kính học cùng lớp da^ʍ vào, thực ra bị chen lấn là chuyện bình thường, nhưng hôm nay tâm trạng của Nam không được tốt lắm. Cậu ta nắm lấy tóc của bạn nam đeo kính rồi bắt đầu chửi bới, thốt ra mấy lời cay độc, câu cuối cùng là “Con mẹ mày, lần sau mà để tao gặp được thì tao gϊếŧ mày liền đấy.”
Câu nói này khiến bạn nam đeo kính hoảng sợ. Buổi trưa về ký túc xá lấy một cái áo khoác hoodie trùm vào, sau đó trèo tường ra ngoài trường mua một con dao gọi trái cây giấu vào trong áo hoodie, rồi đem vào trường. Tiết học buổi chiều, cậu bạn liên tục liếc nhìn chỗ ngồi của Thành Nam, mặt mày Thành Nam hung dữ khiến cậu bạn cực kì khϊếp sợ. Cậu bạn nói chuyện này với thầy Hòa, thầy Hòa nói với cậu ta cứ yên tâm chuẩn bị thi cử, còn những việc khác thì không cần nghĩ nhiều. Nếu như không yên tâm thì thầy có thể tìm Thành Nam nói chuyện. Bạn nam đeo kính nghe thầy Hòa nói như vậy cũng không hề buông bỏ sự bất an trong lòng, ngược lại vô cùng sợ hãi. Cậu bạn cứ mặc áo hoodie và lo sợ bất an giống một kẻ tâm thần.
Kết quả, buổi chiều sau khi tan học, Thành Nam cố ý đợi bạn nam đeo kính ở cầu thang.
Thành Nam nắm chặt cổ áo của bạn nam đeo kính: “Cái đồ nhát gan, dám đến tìm thầy để mách tội của tao, con mẹ mày có phải chán sống rồi phải không?”
Bạn nam đeo kính vùng vẫy, cố lấy can đảm: "Mày, mày, nếu còn dám đối xử với tao như vậy, có tin tao gϊếŧ mày không?”
Thành Nam cười lớn: “Mày có bản lĩnh gϊếŧ tao hả?” Cậu ta đưa cổ lại gần bạn nam đeo kính “Làm đi, gϊếŧ đi, cổ của tao ở đây này, có bản lĩnh thì gϊếŧ đi.”
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều cố gắng giả vờ vô hình để nhanh chóng chuồn đi.
"Không dám chứ gì, đồ nhát gan.” Thành Nam nói khích cậu bạn.
Bạn nam đeo kính nhất thời bị kích động, cơn thịnh nộ cao ngút trời. Rút con dao gọt trái cây được giấu trong túi ra, đâm một nhát, máu tươi tràn ra. Bạn nam đeo kính đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao, Thành Nam ngã gục trên cầu thang và há mồm trợn mắt, những người khác la hét chói tai và bỏ chạy trong hoảng loạn.
Cuối cùng, Thành Nam do mất máu quá nhiều, không được chữa trị kịp thời mà chết, bạn nam đeo kính bị đưa vào trại giáo dưỡng, thầy Hòa xin nghỉ phép và tạm dừng dạy học.
Bảo nói nhỏ: “Thật sự là thằng Minh hả?”
"Tôi không nói là nó.”
"Vậy ý của ông là gì?”
"Tôi không biết.”
Bảo không hiểu lắm. Sân bóng rổ được bao quanh bởi cây lớn ở bốn hướng hồ nước và đường chính, nhà thi đấu và tòa nhà dạy học cấp trung học cơ sở. Giữa sân bóng rổ và tòa nhà dạy học có một con đường bê tông kéo dài đến cây cầu giữa hồ. Cây cầu cong này được dùng làm điểm tham chiếu, là lối đi gần nhất nối khu ký túc xá giáo viên và tòa nhà giảng dạy.
Đi qua cây cầu cong này, khu ký túc xá giáo viên và sân bóng rổ chỉ cách đó vài phút. Muốn phóng hỏa thì cũng dễ, nhưng vì thầy Hòa không có mặt ở trường nên điều đó cho thấy mục đích thực sự không phải là gϊếŧ người. Tuy nhiên, cơn giận không có nơi nào để trút bỏ, nên nó được thể hiện bằng những cách khác, chẳng hạn như đốt phá tài sản.
Anh Minh quả thực có động cơ phạm tội.
"Ông đang tìm chứng cứ à?” Bảo hỏi.
Đạt không trả lời.
Bảo lại hỏi: "Buổi tối hôm đó tôi ngồi dưới gốc cây, ông ở đâu?”
“Cách ông không xa, dưới tòa nhà dạy học cấp 2.”
"Ông làm gì ở đấy?”
"Giống ông thôi, cách bờ xem lửa.”
Bảo cúi đầu và mím môi: “Nói một chút về quan điểm của ông đi.”
Đạt hút một ngụm coca: “Chủ nhật nghỉ đấy, đến lúc đấy tôi sẽ gọi điện liên lạc với ông.”
“Chủ nhật hả? Bữa đó tôi phải về nhà.”
"Tùy ông thôi.”
***
Cô Đình Đình đang chơi điện thoại trong phòng giáo viên. Thầy Huy chủ nhiệm 12A4 bôi chút dầu dưỡng tóc rồi bước vào phòng.
Phòng giáo viên rất rộng, không chỉ có giáo viên của 12A4. Trong đó có một cô giáo đã lớn tuổi hỏi một cô giáo đeo kính gọng đen.
"Cô Thơ đang xem gì thế? Lát còn phải đi dạy, cô mau ăn trưa rồi chợp mắt ngủ tí đi.”
“Gần đây em đang xem một bộ phim. Không xem hết thì không ngủ được.”
"Gì mà mê dữ vậy, phim nói về cái gì đấy?”
"Nội dung nói về một cô giáo xinh đẹp trẻ trung yêu phụ huynh của một học sinh, sau này làm ầm ĩ lên thì người chồng muốn ly hôn với vợ nhưng người vợ không đồng ý ly hôn, còn in những chuyện bê bối của người chồng thành tờ rơi rồi gửi đến nơi làm việc của người chồng và con giáp thứ mười ba đó luôn.”
“Giờ có người đàn ông nào thấy gái trẻ đẹp mà chẳng thích thú đâu, ông nào cũng như ông nấy, họa mi mà hót là mặc kệ mọi thứ, toàn một lũ tệ bạc.”
Thầy Huy nghe thấy thế, vội vàng xen vào: “Sao cô không lo quản chồng cô ở nhà đi?”
“Thầy Huy, tôi cũng đâu có nói gì thầy đâu, thầy lẫy tôi làm gì?”
Cô Đình Đình không muốn nghe ông chú bà dì nói về câu chuyện của bà vợ, người đàn ông tồi tệ và con giáp thứ mười ba nữa. Cô cầm điện thoại và túi xách rời khỏi văn phòng.
Mai Thảo nằm gục lên bàn mà không đi căng tin ăn cơm. Thảo không dám rời khỏi lớp học.
Bụng Thảo rất đau, thuốc giảm đau cũng không có tác dụng. Mái tóc Thảo không thể che đi những vết bầm tím và vết đỏ trên mặt, Thảo cúi đầu thật thấp, giống như đang cố hòa mình với cát bụi.
Bây giờ cũng là lúc mặt trời chói chang nhất, trên sân bóng rổ chỉ có Minh và Khánh. Minh không sợ bị cháy nắng còn Khánh vốn dĩ đã đen rồi. Khánh đang run rẩy trước mặt Minh. Minh ném quả bóng rổ trúng vào đầu Khánh.
"Chán quá đi. Ông gợi ý tôi nghe xem có trò gì vui không?” Minh hỏi Khánh.
Huy Khánh vẫn cứ run rẩy như cũ, đối diện với một thằng tâm thần như Anh Minh, Khánh không dám nói chuyện.
Minh lại ném quả bóng rổ lên đầu Khánh: “Đi, nhặt quả bóng rổ về đây cho tôi.”
Huy Khánh bị quả bóng rổ đập trúng, đầu óc choáng váng, hoa cỏ và sao trời cứ lơ lửng trước mắt Khánh. Khánh lắc lư trái phải để đuổi theo quả bóng rổ.
Quả bóng rổ lăn đến rìa sân bóng rổ, Khánh cúi người nhặt bóng. Một giọng nói trong trẻo truyền vào tai Khánh.
"Anh có thèm nhớ gì em đâu. Người ta lên lớp nhìn thấy mặt con trai anh liền cảm thấy mình giống mẹ kế, phiền thật đấy. Ở trường cũng vẫn vậy. Mấy lão già kia ai ai cũng giả vờ trang nghiêm, anh cũng đâu phải là không biết đâu.”
Huy Khánh ngước mắt lên, Khánh không biết cô Đình Đình còn có dáng vẻ như vậy. Vẻ dịu dàng, lương thiện, đáng yêu đã biến mất. Làm nũng, giả dối, làm màu lại lộ rõ. Hóa ra cô Đình Đình cũng có hai mặt. Hóa ra cô Đình Đình là kẻ thứ ba.
Cô Đình Đình tiếp tục nghe điện thoại và đi lên cái cầu cong. Khánh ôm quả bóng quay trở lại.
"Nhặt quả bóng thôi mà cũng đi lâu như thế, đừng tưởng tôi không biết hồi nãy ông đứng đấy mơ mộng, nói, vừa rồi đứng đấy để làm gì?”
Huy Khánh cúi đầu.
"Có nói hay không?” Minh nắm tóc Khánh, khiến Huy Khánh tê cả da đầu.
"Là, là cô Đình Đình đi ngang qua.”
Minh thả tóc của Khánh ra, lau tay qua lại trên người Khánh, trên mặt nở một nụ cười tà ác.