Thế Thân Không Dễ Làm

Chương 45: Kể Chuyện Cười

Tuy rằng Kỳ Tự không biết Minh Dao muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu nói:

“Được”

Minh Dao cẩn thận từng li từng tí lấy tờ giấy nhắc bài đã chuẩn bị sẵn ra, tránh tầm nhìn của màn hình, trộm ngó qua và đọc nó.

“Bác sĩ hỏi bệnh nhân, tại sao lại bị gãy xương, bệnh nhân đáp: Tôi cảm thấy trong giày có cát cho nên đã dựa vào cây cột điện để cởi giầy, rũ cát trong giầy ra. Nhưng có người qua đường thấy tôi tay chạm cột điện, người lại cứ rung rung lắc lắc, tưởng tôi bị điện giật nên đã lấy cây gỗ, đập vào tay của tôi mấy phát. Chắc người kia cũng không ngờ bản thân lấy cây gỗ chắc chắn như vậy. Kết quả, gỗ không gãy nhưng tay của tôi gãy.”

Lúc nói xong, Minh Dao không nhịn được đập bàn cười ha hả, vừa cười vừa nhìn Kỳ Tự đầy mong đợi.

Nhưng mà, người đàn ông trông rất bình tĩnh, không hề mỉm cười, thậm chí còn có chút bối rối.

Minh Dao:

“……”

Được rồi, có thể là điểm gây cười của mình quá thấp.

Cô lặng lẽ đổi tờ giấy thứ hai.

“Một con lợn đi rồi lại đi, đi đến nước Anh biến thành cái gì?”

Kỳ Tự:

“Anh không biết”.

“Biến thành Bội Kỳ (là heo Peppa Pig, tiếng Trung là Tiểu trư Bội Kỳ) đó ha ha ha ha ha ha ha”.

Kỳ Tự:

“………?”

Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình:

“Minh Dao, em không sao đấy chứ?”

Minh Dao lập tức ngậm miệng.

Được rồi, cô đã hiểu rồi, kể chuyện cười với người đàn ông này là vô dụng, từ nãy đến giờ biểu hiện cũng không thay đổi chút nào.

Phải nhảy qua kế hoạch B.

Minh Dao cất tờ giấy nhắc bài đi, đeo lên một cái băng đô tai thỏ, sau đó đặt điện thoại lên bàn, và từ từ lùi lại trước ghế sofa.

Tiếng nhạc đáng yêu vang lên trong điện thoại.

“Này, mấy ngày nay em học được một điệu nhảy rất phổ biến trên mạng, anh nhìn xem có đẹp hay không?”

Minh Dao đeo lên thêm một chiếc kẹp cà rốt, chưa kịp chuẩn bị xong đã vội vàng nhảy lên trước ống kính.

Động tác không có kết cấu gì, thoạt nhìn như là ngẫu hứng làm loạn. Chống nạnh, vòng eo tinh tế xoay trái một cái xoay phải một cái, xoay tròn hai vòng……

Kỳ Tự:

“……???”

Anh nhìn xem, lặng lẽ gửi tin nhắn Wechat cho Tưởng Vũ Hách trên máy tính.

[Sau khi Trần Kim Vũ rời đi Minh Dao có xảy ra chuyện gì không?]

Tưởng Vũ Hách trả lời rất nhanh:

[không có, cô ấy về sớm, có chuyện gì?]

Kỳ Tự nhìn Minh Dao vẫn đang ra sức múa may trong màn hình, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Dáng vẻ bình thường một cách bất thường.

[Cô ấy mới kể cho tôi mấy câu chuyện cười không hiểu được, còn làm một chút chuyện rất kì lạ]

Tưởng Vũ Hách gửi một meme với dấu chấm hỏi:

[Không phải chứ, cô ấy thật sự tin lời tôi nói?]

Kỳ Tự lập tức hỏi:

[Cậu nói cái gì?]

[Tôi đùa với cô ấy, nói tối nay tâm trạng của cậu không tốt, đàm phán chuyện làm ăn không thuận lợi, đang phiền lòng. Ám chỉ cô ấy đi an ủi cậu một chút, vậy mà đi thật? Này, xem ra Minh tiểu thư khá quan tâm cậu đấy.]

Kỳ Tự:

“…….”

Thì ra là thế.

Tầm mắt quay trở lại điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên màn hình, khoé môi Kỳ Tự từ từ nổi lên một nụ cười.

Minh Dao vẫn còn đang nhảy, biểu cảm và động tác tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc đầu, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài buông xoã sau lưng nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của cô.

Hai lỗ tai thỏ hất lên hất xuống, rất đáng yêu.

Nhìn Minh Dao nhảy tới nhảy lui, Kỳ Tự âm thầm ấn ghi hình lại, nhưng một lúc sau, đột nhiên ánh mắt của anh hơi thay đổi.

Có lẽ bởi vì mấy động tác hơi quá trớn, cổ áo của Minh Dao tụt xuống, dây bra bên trong và nửa bờ vai trắng nõn toàn bộ lộ ra hết.

Nhưng cô không phát hiện, còn nhảy rất nghiêm túc.

Hầu kết của Kỳ Tự lên lên xuống xuống, anh dời tầm mắt đi.

Đèn neon bên ngoài cửa sổ kính sát sàn của khách sạn đan xen vào nhau, thỉnh thoảng ánh sáng hắt vào phòng, đôi mắt càng thêm nặng nề.

Ly nước vừa mới lấy còn đặt ở trên bàn, anh cầm lên uống 2 hớp, sau đó lơ đãng nhìn trở lại, phát hiện Minh Dao vẫn còn đang nghiêm túc nhảy.

Sự mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện vừa đáng yêu vừa làm tăng thêm hương vị gợϊ ȶìиᏂ, ngay lập tức khơi dậy du͙© vọиɠ nguyên thuỷ của người đàn ông.

Kỳ Tự hít sâu một hơi, lại lần nữa dời tầm mắt đi, tận đến khi tiếng nhạc đã ngừng cũng không nhìn trở lại.

Mệt mỏi quá, thật vất vả mới nhảy xong, động tác cuối cùng là hành động làm biểu tượng trái tim. Minh Dao chạy tới cầm lấy điện thoại:

“Sao rồi, bây giờ anh có thấy vui hơn một chút chưa?”

Cô thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, đôi môi cũng nổi lên sắc đỏ kiều diễm.

Kỳ Tự:

“……”

Không có.

Em làm anh càng khó chịu.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ cẩu: nhìn là X đấy

Tiểu Minh (lạnh nhạt): tỉnh lại đi, công cụ người không có tư cách X với em.