Hai người nói xong thì trở lại phòng VIP, Điền An Ni ra hiệu cho Minh Dao:
“Mặc kệ thế nào, lúc nãy Tưởng tổng đã giúp em truyền lời, đi kính ly rượu đi, chị không đi theo đâu”.
Cho dù Điền An Ni không nói thì Minh Dao cũng tính làm vậy.
Tưởng Vũ Hách ngồi ở đối diện, đang cúi đầu trao đổi gì đó với người bên cạnh.
Minh Dao bình tĩnh lại, cầm đồ uống đi qua, lễ phép đứng trước mặt anh ta:
“Tưởng tổng, chuyện vừa rồi cảm ơn anh”.
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại nhìn thấy cô, cười cười:
“Cảm ơn tôi làm gì, cũng không phải tôi giúp cô, muốn cảm ơn thì đi cảm ơn cậu ta đi”.
Minh Dao rất khiêm tốn:
“Cũng cần cảm ơn anh”.
Nói xong thì cô chủ động uống hết ly rượu của mình, đang muốn xoay người rời đi, Tưởng Vũ Hách gọi cô lại.
“Tôi bên này chỉ cần một ly rượu là xong việc, còn cậu ta ở bên kia thì cô định cảm ơn thế nào?”
Minh Dao ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng:
“Sao ạ?”
Trong lòng Minh Dao nghĩ, thì gọi điện thoại thôi. Nếu không thì cám ơn thế nào bây giờ, người ta cũng đâu có ở đây.
Tưởng Vũ Hách vẫy tay, gọi Minh Dao đến trước mặt, nghiêm túc nói:
“Tôi tính không nói, nhưng mà hôm nay tâm trạng của cậu ta thật sự không tốt, công việc xảy ra vấn đề, có một đống chuyện phiền lòng, cô xem lúc nãy cậu ta giải vây cho cô như vậy, có phải cũng nên an ủi cậu ta một chút không?”
Minh Dao cau mày.
…….Tâm trạng anh ấy không tốt sao?
Buổi tiệc càng về đêm càng náo nhiệt, đã 11h mà mọi người vẫn còn nhiệt tình lắm, Minh Dao chịu không nổi nên chạy trước một bước.
Nhưng sự thật là, sau khi nghe Tưởng Vũ Hách nói những lời kia, cô cũng không có tâm trạng để vui chơi nữa.
Lần trước bị phóng viên bao vây WC, sau đó không có chỗ để đi nên phải đến khách sạn, hôm nay bị Trần Kim Vũ làm khó dễ lại ra tay hỗ trợ.
Nghiêm túc ngẫm lại, Kỳ Tự thật sự giúp mình không ít.
Là một công cụ người, ngoại trừ việc lợi dụng tình cảm của chính mình, anh ấy thật sự đã làm hết phận sự đối với những chuyện khác.
Vậy nên, hiện tại anh ấy chỉ có một mình ở nơi xa, tâm trạng không tốt, không có cách nào giải quyết, Minh Dao cảm thấy mình thật sự nên làm gì đó.
Nếu không những món nợ ân tình đó sẽ chồng chất lên nhau và đến cuối cùng cũng không trả được.
Nhưng mà phải làm thế nào để khiến anh ấy vui lên một chút……
Minh Dao chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không có kinh nghiệm về mặt này, cân nhắc hồi lâu cũng không có kết quả, dứt khoát sử dụng tuyệt chiêu ‘Baidu’ (trang web tìm kiếm thông tin của Trung Quốc, kiểu như Google)
[Làm cách nào để bạn là con trai vui vẻ?]
Đáp án tìm kiếm là... kể chuyện cười cho anh ấy nghe, xem phim, mời ăn tối và các hoạt động thường ngày khác
Hiện tại Minh Dao và Kỳ Tự không ở cùng một chỗ, cho nên những gợi ý phía sau là không thực tế.
Minh Dao đang định tìm kiếm một câu chuyện hài hước nào đó, chợt phát hiện bài viết bên dưới có nội dung tìm kiếm liên quan.
[Làm cách nào để bạn trai vui vẻ?]
Không giống với đáp án ít ỏi “bạn là con trai”, có hàng trăm câu trả lời dành cho hai chữ “bạn trai” ngắn gọn.
Minh Dao chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến thế nào liền nhấp vào, sau đó nhìn thấy một gợi ý được khen nhiều nhất.
[Mặc áo ngủ tình thú nhảy cho anh ấy xem, đảm bảo anh ấy sẽ cao hứng đến phát điên]
………kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy sao?
Nhưng kiểu người lạnh lùng nhạt nhẽo như Kỳ Tự thì có dính chiêu này không?
Minh Dao tưởng tượng cảnh mình mặc đồ ngủ tình thú và nhảy cho anh xem, cảm giác có chút không khoẻ.
Vẫn là pass đi. Chỉ có bạn trai mới có đãi ngộ áo ngủ tình thú. Công cụ người như anh ấy tạm thời còn chưa xứng.
Nhưng những bình luận phản hồi bên dưới gợi ý này đã khiến Minh Dao ngo ngoe rục rịch.
Ngẫm lại cũng đúng, đàn ông mà, đều là động vật thị giác. Thời điểm tâm trạng không tốt, chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác sẽ sinh ra Dopamine khiến người sung sướиɠ, không cao hứng cũng sẽ cao hứng.
Minh Dao cảm thấy nếu cải tiến phương án này một chút, cũng chưa hẳn không thể là một sợ lựa chọn. Lỡ như kể chuyện cười thất bại, thì lại thử qua nhảy sa điêu (mấy điệu nhảy buồn cười ngốc ngốc ấy).
Thế là cuối cùng Minh Dao quyết định chuẩn bị 2 phương án, A là kể chuyện cười, B là tuỳ tiện nhảy một đoạn.
Mặt khác, Kỳ Tự ở bên kia.
Sau khi Kỳ Tự xong tiệc xã giao với khách hàng thì quay về khách sạn, ban đầu định giải quyết một số email, mới vừa ngồi xuống trước bàn làm việc, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi video từ Minh Dao.
Anh nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính.
Đã 11h30 tối, sao muộn vậy rồi còn tìm mình?
Không chút do dự, Kỳ Tự ấn phím trả lời.
Đây là lần đầu tiên hai người gọi video call cho nhau.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt của Minh Dao, lúc cuộc gọi được kết nối, cô có chút không tự nhiên, nhanh chóng cười vẫy tay:
“Có thấy em không?”
Khoé môi Kỳ Tự hơi cong lên:
“Về rồi à?”
“Vâng, vừa mới về tới khách sạn, còn anh, đang làm gì?”
“Không làm gì”.
Vốn dĩ là một câu rất bình thường, nhưng khi Minh Dao nghe được liền tưởng tượng ra hình ảnh bi thương của Kỳ Tự ngồi một mình khổ sở trong phòng mượn rượu giải sầu.
Cô ho một tiếng rồi ngồi thẳng lưng, giả vờ thư thái:
“À, bữa tiệc hôm nay em nghe được một câu chuyện cười, có muốn em kể cho anh nghe không?”
Kỳ Tự:
“……..”
Gần nửa đêm gọi video tới để kể chuyện cười cho mình?