Thế Thân Không Dễ Làm

Chương 10: Điền An Ni

Trăm ngàn lần Minh Dao cũng không ngờ rằng Kỳ Tự lại lược bỏ giai đoạn tìm hiểu ban đầu mà đi thẳng tới trường, đến tận ký túc xá của cô.

Tuy rằng Học Viện Điện Ảnh thường xuyên có siêu xe ra vào, nhưng chiếc Bentley trị giá ngàn vạn bất ngờ xuất hiện trong khuôn viên trường vào ban đêm như vậy đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Minh Dao nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ cửa ký túc xá, sau đó quay trở lại chiếc Bentley.

Đó không phải là Kỳ Tự, hình như là tài xế hoặc trợ lý của anh ấy.

Cô kìm nén nội tâm đang dao động, giả vờ bình tĩnh nói:

“Kỳ tổng tới trường tôi làm gì?”

Kỳ Tự thờ ơ trả lời cô:

“Đồ đã gửi ở chỗ dì quản lý ký túc xá, có rảnh xuống dưới lấy một chút”.

Minh Dao:

“?”

Còn chưa kịp hỏi là đồ gì thì người đàn ông bất ngờ nói lời chúc ngủ ngon với cô.

Bíp —

Cúp máy rồi?

Minh Dao cầm điện thoại nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Cô lại nhìn xuống dưới lầu.

Đi rồi?

Chuyện này không giống với tình tiết trong tưởng tượng của cô, cô vốn tưởng rằng thế nào anh cũng sẽ tìm lý do để cô đi xuống, sau đó nói điều gì đó chân thành, nhân tiện hẹn gặp cô lần sau.

Tại sao người đàn ông này chưa làm gì hết mà đã bỏ đi rồi?

Minh Dao đi xuống cầu thang với đầy sự hoài nghi, nhận được thứ mà Kỳ Tự đã gửi cho dì quản lý ký túc xá.

Vẫn là hộp trang sức đó.

Minh Dao khịt mũi, đây là chưa từ bỏ ý định, cứ muốn đưa cho mình sao?

Cô vừa đi vừa mở hộp trang sức ra.

Chân đột nhiên dừng lại.

Trong hộp trang sức không phải là đôi hoa tai trong buổi triển lãm kia, mà là chiếc hoa tai ngọc trai cô đã làm rơi.

Minh Dao:

“……”

Người đàn ông này có ý gì?

Lấy lui làm tiến? Lạt mềm buộc chặt? Hay là một kịch bản mới?

Cô hoàn toàn không thể hiểu được.

Miên man suy nghĩ cả đêm, ngay cả trong giấc mơ Minh Dao cũng mơ trở thành thế thân bạch nguyệt quang của Kỳ Tự.

Trong giấc mơ, cô dường như đã trở thành Lâm Vân Vân, lệ rơi đầy mặt chất vấn Kỳ Tự:

“Anh căn bản không thích em, anh chỉ coi em như thế thân của Kim Đường phải không? Anh ở bên em chỉ vì em giống cô ấy!”

Mà Kỳ Tự và Cố Viễn đều có cùng một đặc điểm, cả hai đều là tra nam, anh lạnh lùng trả lời cô:

“Có thể giống cô ấy chính là vinh hạnh của cô, thứ không thuộc về mình tốt nhất đừng ảo tưởng”.

Sau đó anh ta thô lỗ lao tới xé váy cô.

Minh Dao bị một màn xé váy này doạ tỉnh.

8 giờ sáng, cô mở mắt ra, cảm xúc vẫn còn lưu lại lúc bị bóng ma Kỳ Tự xé váy, may mà đó chỉ là một giấc mơ.

Ngày hôm qua anh ta cứ như vậy rời đi, còn trả lại đôi hoa tai cho mình, hai con người vốn chẳng có chút giao điểm nào, bây giờ lại tách khỏi sợi dây ràng buộc duy nhất nên hẳn là không có cơ hội gặp lại.

Như vậy có thể là từ lúc bắt đầu, Minh Dao đã nhập diễn quá sâu, tưởng tượng quá nhiều thôi.

Đâu ra nhiều thế thân tới vậy, cũng đâu phải đang quay phim.

Vài ngày tiếp theo trôi qua bình yên, ngoài giờ học tiếng Pháp, Minh Dao dành thời gian rảnh để đọc kịch bản và viết tiểu sử nhân vật. Chuyện ngắn ngủi cùng Kỳ Tự cũng từ từ bị lãng quên.

Hôm nay lúc đang ở trong thư viện tìm kiếm tài liệu, Điền An Ni gọi điện tới và rủ cô đi ăn tối cùng mình.

“Về kế hoạch nghề nghiệp tiếp theo của em, chúng ta gặp mặt tán gẫu một chút, nhân tiện ký hợp đồng.”

Minh Dao đã quyết định ký hợp đồng với studio của Điền An Ni, cô đã sớm xem qua hợp đồng. Những điều kiện mà Điền An Ni cho một người mới như Minh Dao là đặc biệt có mặt mũi.

6h tối, Minh Dao đến nhà hàng mà Điền An Ni đã đặt.

Đây là nhà hàng tiệc nổi tiếng ở Bắc Kinh, để mang đến cho khách những trải nghiệm tốt nhất, thời gian mở cửa hàng ngày đều có giới hạn, cả món ăn và dịch vụ đều đứng đầu ở Bắc Kinh.

Người phục vụ lịch sự dẫn Minh Dao vào trong phòng riêng.

Điền An Ni đã đến trước.

Điền An Ni năm nay đã ngoài 30, từng là một trong vô số người hâm mộ của Giang Mẫn Nguyệt, sau đó được Giang Mẫn Nguyệt đưa về làm trợ lý, trước khi giải nghệ bà cũng sắp xếp công việc ổn thoả cho chị ấy.

Vì vậy mấy năm nay, cho dù Điền An Ni đạt được nhiều thành thích, chị ta vẫn tôn trọng Giang Mẫn Nguyệt.

“Dao Dao, mau tới đây ngồi.” Cô ấy nhiệt tình đứng lên:

“Mẹ em có khoẻ không?”

“Khoẻ ạ, cách đây không lâu mẹ đã ra nước ngoài tham gia một khóa học nghệ thuật”.

Điền An Ni không khỏi thở dài:

“Cách đây không lâu, có một bộ điện ảnh tám ngàn vạn đề nghị chị ấy quay lại, nhưng đáng tiếc chị ấy lại không đồng ý.”

Minh Dao mỉm cười:

“Thôi ạ, bây giờ mẹ chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.”

Những người phục vụ lần lượt dọn món ăn, bộ đồ ăn bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo mang đậm phong cách Trung Hoa cao cấp.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.