Lời nói của Đường Kim Hào vừa dứt, nghĩa là nhà họ Chu ở huyện Thanh Khê này coi như xong đời rồi.
Trương Long và Lâm Cường vội vàng chạy tới đố. Chu Vĩ Đình.
"Ngài Đường, hãy tha cho anh Chu đi! Chúng tôi không biết Triệu Lâm Phong là anh em của ngài, nếu biết thì dù có mười lá gan chúng tôi cũng không dám động vào cậu ta"
Trương Vĩ và Lâm Cường cầu khẩn Đường Kim Hào.
"Chúng mà là cái thá gì chứ? Nói tha là tao tha à? Vậy thì mặt mũi của Đường Kim Hào tao vứt đi đâu?"
"Ba tôi là Lâm Húc, cùng làm bất động sản với tổng giám đốc Chu, Chu Văn:Lâm Cường vội vàng nói, hy vọng Đường Kim Hào có thể nể mặt ba mình.
"Ngài Đường, ba tôi là trương Huy, đứng hạng bảy rong giới đồ cổ ở huyện Thanh Khê, có kết giao với Dương Cửu gia”
Trương Long từng nghe nói mối quan hệ giữa Đường Kim Hào và Dương Thao rất hòa hợp nên lôi Dương Thao ra.
“Trong nháy mắt, Chu Vĩ Đình từ từ hoàn hồn lại, nói không chừng Trương Vĩ và Lâm CƯờng có thể khiến Đường Kim Hào tha cho nhà họ Chu”
"Cậu em Triệu, anh Đường, có chuyện gì thế?"
Có hai bóng người vội vàng chạy ra ngoài câu lạc bộ Kim Hào, sắc mặt đám Chu Vĩ Đình đều tối sầm lại.
Ngay cả hai người này cũng gọi Triệu Lâm Phong là cậu em Triệu, cả cái huyện Thanh Khê này không còn ai có thể cứu được bọn họ nữa.
Đường Kim Hào kể lại chuyện vừa xảy ra với Chu Văn và Dương Thao, sắc mặt Chu Văn và Dương Thao đều nhếch lên.
"Lâm Húc chứ gì? Làm bất động sản ở huyện Thanh Khê vẫn chưa thể vượt qua được Chu Văn tao. 'Vê sau ba mày mà kiếm được chút hời nào trong cái nghề bất động sản này thì hai chữ Chu Văn tao viết ngược!"
Chu Văn trừng mắt nói, thân làm anh cả trong nghề bất động sản ở huyện Thanh Khê, Chu Văn nói không cho Lâm Húc làm nghề này thì chẳng có ai dám để Lâm Húc làm cả.
"Còn cả Trương Huy nữa, hàng bảy trong giới đồ cổ à? Nhìn xem Dương Cửu gia tao chơi ông ta thế nào."
Gương mặt thịt mỡ của Dương Thao rung rinh, kế hợp với biểu cảm đầy sát khí của anh ta trông anh ta như một gã đồ tể.
Mặc dù Dương Thao xếp thứ chín trong giới đồ cổ, nhưng thứ hạng là xếp theo vai vế, chứ không phải xếp theo thực lực.
Địa vị trong giới đồ cổ của Dương Cửu gia cao hơn cái hạng bảy của Trương Huy rất nhiều.
Lâm Cường và Trương Long lại nhìn Dương Thao và Chu Văn không phục, bọn họ không rõ thực lực của Chu Văn và Dương Thao, cho rằng ba mình có thể đấu một chọi một với bọn họ.
Người tiếp theo chạy ra lại khiến bọn họ tuyệt vọng hoàn toàn.
"Anh Phong!” Lý Thiếu Kiệt chạy ra tới nơi, hô lên như chân chạy vặt.
Một giờ vừa rồi chính là khoảnh khắc tuyệt đỉnh nhất trong hơn hai mươi năm cậu ta sống trên đời!
Con trai của Bí thư Huyện ủy, Lý Thiếu Kiệt?!
"Xong rồi, xong hắn rồi.”
Lâm Cường và Trương Vĩ bất lực ngồi xuống đất, trên mặt không còn giọt máu!
Ngụy Oánh Oánh nhìn Triệu Lâm Phong bãng nét mặt phức tạp, cái thẳng nhóc nhà quê này sao lại có thể xưng anh em với bốn nhân vật lớn của huyện Thanh Khê vậy được chứ?
"Người đâu, đập nát xe chúng nó cho tôi!"
Đường Kim Hào hét to, rồi có một đội bảo vệ xông ra từ trong câu lạc bộ Kim Hào.
"Đập nát xe mấy tên này cho tôi! Dám đυ.ng vào. xe của anh em tôi!"
Bảo vệ của câu lạc bộ Kim Hào vung dùi cui lên nện xuống xe không chút do dự, đập cho đến tự khi chiếc xe rách tung tóe mới dừng tay.
“Cậu em Triệu, xử lý vậy cậu thỏa mãn không?"
Đường Kim Hào nhìn về phía Triệu Lâm Phong, trên mặt lại xuất hiện nét cười.
Triệu Lâm Phong đi đến bên cạnh chiếc xe mô tô. ba bánh của mình, cầm chìa khóa vào thử nổ máy.
Mặc dù chiếc xe mô tô ba bánh này đã được dùng rất nhiều năm, nhưng chất lượng thì khỏi phải bàn, sau khi bị tông phải vẫn nổ máy được, bây giờ còn đang phát ra những âm thanh xinh xịch.