Đào Hoa Chiến Thần

Chương 12: Oai phong

Chu Vĩ Đình nhe răng cười, hai tay nắm chắc cây gây bóng chày, hung hãng vung xuống chiếc xe ba bánh.

Mặc dù chiếc xe ba bánh này không đáng mấy đồng, nhưng lại là thứ để Triệu Vĩnh Tài gồng gánh nhà họ Triệu suốt bao nhiêu năm nay, đương nhiên Triệu Lâm Phong không thể nào để Chu Vĩ Đình đập chiếc xe này.

Triệu Lâm Phong bước lên một bước, đạp một phát lên người Chu Vĩ Đình.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Vĩ Đình đã ngã văng ra xa mấy mét.

Ngụy Oánh Oánh sợ ngây người, không ngờ cái thằng nhóc gầy còm ốm yếu khúm núm hồi cấp ba trước kia mà cũng dám ra tay đánh Chu Vĩ Đình?

Cả đám người vội vàng chạy qua đỡ Chu Vĩ Đình ở dưới đất lên, trong lòng Chu Vĩ Đình, ngoài sự tức giận ra còn là sự bàng hoàng vô cùng.

Trước kia hồi còn ở trường, anh ta đánh Triệu Lâm Phong, Triệu Lâm Phong làm gì có bản lĩnh đánh trả? Nhập ngũ xong quay vẽ lại trở nên mạnh mẽ như thế, còn đá một phát khiến anh ta ngã văng ra mấy mét!

Chu Vĩ Đình hung ác nham hiểu nhìn chảm chằm vào Triệu Lâm Phong, anh ta lại bị một thằng nhà quê đánh!

"Triệu Lâm Phong, hôm nay tao phải cho mày biết rốt cuộc Mã Vương gia có bao nhiêu mắt*!”

*Trong dân gian có câu nói răng "Mã Vương gia có ba mắt, không dễ chọc”

Chu Vĩ Đình nhổ một ngụm nước bọt dính máu xuống đất, vùng ra khỏi bàn tay đang đỡ mình.

"Ai muốn cho anh em tôi biết Mã Vương gia có mấy mắt hả?"

Tiếng nói của Đường Kim Hào vang lên, mặt mũi tràn đầy sát khí bước ra ngoài câu lạc bộ Kim Hào.

Sau khi trải qua cảm giác khôi phục lại được oai phong, đương nhiên Đường Kim Hào rất biết ơn Triệu Lâm Phong, đang định tìm Triệu Lâm Phong để nói lời cảm ơn thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vừa đi ra ngoài thì đúng lúc nghe thấy Chu Vĩ Đình đang nói những lời tàn ác với Triệu Lâm Phong.

"Đương nhiên là ngài Chu của tôi rồi!”

Ngụy Oánh Oánh ngạo nghễ nói, còn Chu Vĩ Đình thì chảy mồ hôi đầy đầu, anh ta quay lại cho cô ta một bạt tai không chút do dự.

*Câm miệng lại cho tôi! Có biết đây là ai không hả? Là ngài Đường, ông chủ câu lạc bộ Kim Hào!”

'Đám người tới đây theo Chu Vĩ Đình lập tức hoảng hốt, Đường Kim Hào là ai kia chứ?

Là một trong số ít người đứng trong kim tự tháp ở huyện Thanh Khê, chỉ căn một câu nói thôi cũng có thể khiến cả nhà bọn họ khỏi nghĩ đến chuyện lăn lộn ở cái huyện Thanh Khê này.

Sắc mặt Ngụy Oánh Oánh lại càng tái nhợt hơn, vừa nấy cô ta còn mạnh miệng với ngài Đường, Đường Kim Hào nữa?

Mà điều khiến bọn họ không ngờ nhất là, Đường Kim Hào lại nói thăng nhà quê Triệu Lâm Phong này là anh em của anh ta.

"Ngài Đường, có phải anh có hiểu lầm gì rồi không, Triệu Lâm Phong là bạn học cùng cấp ba của tôi, tới từ nông thôn, sao lại có thể là anh em của anh được chứ?"

Chu Vĩ Đình hơi khom lưng, cung kính cười xòa.

Đường Kim Hào lúc nào cũng vô cùng cởi mở vớiTriệu Lâm Phong, nhưng với người ngoài thì không như thế.

Ở huyện Thanh Khê anh ta được gọi là ngài Đường Đường Kim Hào, lúc không giận thì vẫn uy. nghiêm, lúc giận dữ thì có thể gọi là hung thần ác sát.

Đường Kim Hào híp mắt nhìn Chu Vĩ Đình, Chu Vĩ Đình như bị gai nhọn đâm phải, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, nhưng tiếc là anh ta không dám.

"Sao hả, anh em kết giao của ông đây mà cũng. phải giải thích với mày hay sao?" trên trần Chu Vĩ Đình lập tức tuôn ra, là vì nóng, mà là vì sợ.

"Không dám, không dám."

Lúc này Chu Vĩ Đình thậm chí còn muốn gϊếŧ Triệu Lâm Phong luôn rồi, nhận làm anh em với Đường Kim Hào rồi thì còn lái cái xe ba bánh này đi khắp nơi làm gì chứ?

Chẳng lẽ đây chính là giả heo ăn thịt hổ, giả vờ cool trong truyền thuyế đó sao?

Thấy không ổn lảm, Chu Vĩ Đình hơi cản môi, lên tiếng xin xỏ: "Ngài Đường, ba tôi là Chu Kiến Nghiệp, trước nay luôn hợp tác với ngài."

“Chu Kiến Nghiệp? Tao còn tưởng là ai chứ?”

Sắc mặt Đường Kim Hào lập tức tối đi: "Chu Kiến Nghiệp nuôi dạy được một đứa con ngoan, dám đắc tội với anh em của Đường Kim Hào tao, thật đúng là chán sống rồi!"

Thấy thế, Chu Vĩ Đình lập tức quỳ “phịch” xuống.

"Ngài Đường, là do mắt chó tôi coi thường người khác, xin ngài Đường tha thứ cho tôi”

Mặc dù ba Chu Vĩ Đình mở một công ty khá lớn ở huyện Thanh Khê, nhưng đứng trước Đường Kim Hào thì chênh lệch như giun dế và voi vậy!

Nói là hợp tác, chắng qua chỉ là đi theo sau lưng Đường Kim Hào húp chút nước canh thôi

"Bảo ba mày là buổi chiều tới gặp tao thanh toán hết những nợ nần bao năm nay, sau đó cút ra khỏi huyện Thanh Khê đi. Có được mấy đồng tiền thì tưởng là bay được lên trời à? Ba mày còn thiếu bọn tao hơn hai ngàn vạn đó."

Đường Kim Hào hừ lạnh, Chu Vĩ Đình quỳ trên mặt đất, loáng một cái, anh ta đã ngã lăn ra.

Anh ta còn ôm hy vọng Đường Kim Hào nghe đến tên ba mình thì có thể giơ cao đánh khẽ.