Niên Đại: Đại Lão Vô Cùng Yêu Cô

Chương 38: Tương phản

Lưu Lệ Na cầm túi thịt khô, cười khổ nói: “Thật ra thím La không lừa cô đâu, thời điểm các cô tới thật sự rất tốt, tuy mùa đông khắc nghiệt chút nhưng dù gì cũng có giường ấm, làm việc cũng chỉ ở trong nhà, mưa không đến mặt gió không đến người. Chúng tôi đến đúng vào mùa thu, hồi đó trời nắng gay gắt mà ngày nào cũng phải ra đồng gặt lúa, bào khoai lang, vỏ khoai bị nắng thiêu nóng như lửa, hôm nào đi về đều nằm trên giường than thở không muốn động đậy... Cô nhìn chúng tôi bây giờ thì biết.”

Vừa nói cô ấy vừa giơ tay ra nhìn tới nhìn lui, sau đó cười khổ nói: “Cô nhìn chúng tôi đi, người nào người nấy đã đen còn thô, lúc mới đến đây có ai không trắng trẻo mềm mại đâu?”

Triệu Chi hơi há miệng nhìn Lưu Lệ Na, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt khủng hoảng đang dâng trào trong lòng.

Cô ấy lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ không có biện pháp nào sao? Bí thư công xã nói tuyển công nhân còn được đề cử lên đại học...”

Lưu Lệ Na nhìn cô ta, muốn nói cô có muốn ăn cái *** không? Vừa tới đã nghĩ đến tuyển công nhân có thể đề cử lên đại học?

Đừng nói đại đội bọn họ xa tận chân trời, mấy năm rồi cũng chả thấy có chỉ tiêu nào đến tay, mà coi như có danh ngạch thì có thể đến lượt cô sao?

Có điều, cô ấy là người hiền lành nên không nói thẳng ra.

Ở cái nơi núi non trùng điệp này, ngày nào cũng phải lao động khổ sai, những thanh niên trí thức bọn họ có ai không nghĩ tới?

Lưu Lệ Na thở dài quay đầu nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, mãi sau mới nói: “Trước tiên cứ làm quen dần dần đi, chỉ khi thích ứng được và có tinh thần thì mới có thể nghĩ đến chuyện tạm biệt.”

Nói xong, cô ấy hơi ngập ngừng một lát mới nhét miếng thịt khô vào miệng... Lâu rồi không ăn thịt, mùi thịt trong miệng khiến mũi cô ấy cay cay.

Nể mặt túi thịt này, Lưu Lệ Na nói thêm vài câu: “Dân làng ở đây rất chất phác, tuy có chút bài ngoại nhưng đa phần đều lương thiện, bọn họ sẽ không làm khó chúng ta đâu, Chỉ cần cô đừng chống cự, xem thường bọn họ, không để bụng những lời đùa giỡn, chê cười của bọn họ, dần dần cô sẽ nhận ra không khó sống chung lắm đâu. Còn nữa... bề ngoài cô xinh đẹp, trong thôn có mấy tên lưu manh không lấy được vợ, có thể bọn họ sẽ giúp cô làm việc. Nếu cô không muốn gả cho bọn họ hoặc gây phiền toái thì đừng ham muốn những thứ đó, có việc gì cứ báo cáo với thanh niên trí thức và đại đội trưởng, bí thư là được. Đừng thấy bình thường đại đội trưởng hung dữ khó gần mà lầm, thật ra ông ấy rất công chính, nhất định sẽ giải quyết giúp cô.”

Lại cười nói: “Cô có thanh niên trí thức Cố rồi tất nhiên sẽ không dính phải chuyện phiền phức như vậy đâu.”

Triệu Chi nghe xong những lời này chỉ cảm thấy lòng càng buồn bực, chán nản hơn.

Cô ta im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy còn Trình Ninh? Dung mạo của cô ấy có đáng chú ý hơn tôi không?”