Niên Đại: Đại Lão Vô Cùng Yêu Cô

Chương 37: Tương phản

Triệu Chi vô thức siết chặt nan tre trong tay, một trận đau đớn lập tức truyền từ tay đến khiến cô ấy chợt nhớ tay mình đang bị thương, khẽ “A” lên một tiếng, nước mắt lại chảy ra.

Tối về ký túc xá, mọi người nhìn Trình Ninh muốn nói lại thôi.

Trình Ninh vô cùng thản nhiên.

Cô cũng đã chuyển thế làm người rồi, cái thân thế kia cô đã chẳng thèm quan tâm từ lâu.

“Trình Ninh, cô thực sự là con liệt sĩ à?”

“Ừ.”

“Thế bây giờ cô đang sống cùng mẹ à? Cô có anh chị em không?”

“Không, mẹ tôi mất rồi, tôi đang sống với cô.”

Trình Ninh không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, cô không muốn người khác đồng tình hoặc nhìn cô với ánh mắt khác thường. Lấy một hộp mỡ nhỏ màu đen trong ngăn tủ rồi lấy ra một ít đưa cho Mẫn Nhiên, nói: “Thử xem, mua ở hiệu thuốc gần nhà tôi đấy, hiệu quả giảm sưng đau rất tốt.”

Cái này cô đã chuẩn bị cho Trình Ninh trước khi xuống nông thôn làm nông, còn có đủ loại thuốc mỡ khác nữa.

Mọi người thấy Trình Ninh không muốn nói nhiều về chuyện này, lại thấy cô lấy thuốc mỡ ra thì nhanh chóng đổi chủ đề.

Trình Ninh tranh thủ cơ hội hỏi thêm vài câu, không khí trong ký túc xá gần gũi hơn nhiều.

Không ai vì chuyện dân làng đối xử nhiệt tình với Trình Ninh mag không vui.

Ngược lại, các cô cùng sống trong một phòng ký túc, tính tình Trình Ninh lại tốt bụng dễ gần. Kể ra thì Trình Ninh thân cận với dân làng chỉ tốt với họ hơn chứ chẳng có gì không được.

***

Bên này, sau khi quay về ký túc xá, Triệu Chi nằm phịch xuống giường, lòng bàn tay nóng rát khiến vết thương trong lòng càng thêm khó chịu.

Vừa oan ức vừa khó chịu.

Mấy hôm trước ở trên đường cô ta nhiều lần lấy lòng Trình Ninh nhưng cô vẫn nhằm vào cô ta khắp nơi.

Cô ta còn nghĩ người này đúng là một kẻ lập dị.

Giờ nghĩ lại mới thấy, cô nào phải kẻ lập dị gì, chẳng qua là một người rất tâm cơ thôi.

Vừa nghĩ đến gương mặt tươi cười như hoa của Trình Ninh cùng các bác các thím trong kho để gỗ đã không chịu nổi rồi.

Thế nhưng nhóm các bác các thím kia lại rất thích dáng vẻ đó của cô.

“Triệu Chi, cô xoa dầu sò này lên tay đi, hiệu quả hơn cả kem dưỡng da nữa đấy.”

Triệu Chi mím môi.

Cô ta không thích dầu con sò, bôi lên tay vừa nhờn vừa rít, cảm giác da dẻ không có chỗ mà thở nữa.

Nhưng cô ta không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho Lưu Lệ Na nên vẫn ngồi dậy giơ tay nhận lấy rồi cảm ơn người ta. Cầm lọ dầu sò, cô ta ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ít thịt khô nhà làm đưa cho cô ấy. Sau khi cảm ơn người ta đã chăm sóc mình mới mở nắp lọ dầu sò ra, dùng ngón tay khẽ gảy một ít rồi chậm rãi thoa lên tay. Vừa thoa vừa hỏi han Lưu Lệ Na đã đến đây bao lâu rồi, lúc đầu làm thế nào để thích ứng với cuộc sống ở đây.

“Thích ứng thế nào sao? Ở lâu thì quen thôi.”